Trong khu vực thành thứ năm, tháp lâu trùng trùng, phòng bị nghiêm ngặt, giống như một căn cứ quân sự cỡ nhỏ.
Khắp nơi đều có Khôi Ưng Vệ được trang bị vũ trang đầy đủ tuần tra.
"Lương Viễn Đạo này thật sự rất sợ chết, cho nên đã trực tiếp xây dựng một pháo đài."
Lâm Bắc Thần cảm khái.
Tay cầm điện thoại chụp lại một cái.
Thiết kế của pháo đài rất hợp lý, tiểu đội tuần tra Khôi Ưng Vệ và các trạm gác của các toà tháp lớn có thể đảm bảo rằng sẽ không có bất kỳ góc chết nào trong tầm nhìn.
Đừng nói là một người sống to lớn, cho dù chỉ là một con chim nhỏ bay qua cũng đều sẽ bị bắn hạ ngay lập tức.
Trừ khi Kiều Trang trà trộn vào.
Hoặc là ẩn thân như Lâm Bắc Thần.
Một số trận pháp Huyền Văn đại sư lợi dụng vũ khí Huyền Văn có thể ẩn thân.
Nhưng chắc chắn sẽ có dao động năng lượng, khó thoát khỏi cảm thức của các cường giả võ đạo trong pháo đài.
Những thần thông thiên phú như Quang Tương, hiển nhiên là nằm ngoài khả năng nhận thức của người thiết kế nên pháo đài này.
Số lượng Khôi Ưng Vệ trong pháo đài cực kỳ nhiều, dọc đường đi, bọn họ đã nhìn thấy trọn vẹn mấy ngàn người, trong đó người có thực lực thấp nhất cũng là tu vi cảnh giới võ sư.
Đi ngang qua một chỗ khuất, Lâm Bắc Thần nhìn thấy một Khôi Ưng Vệ có thân hình không thua kém gì Đái Tử Thuần, liền đi theo phía sau hắn, tìm được cơ hội liền cho một thủ đao đánh vào sau gáy Khôi Ưng Vệ này.
Người sau không nói một tiếng, trực tiếp mềm nhũn ngã xuống.
"Hóa ra tất cả những gì trong phim truyền hình đều là thật. Một thủ đao sau đầu, thật sự sẽ ngất xỉu.”
Lâm Bắc Thần thu mê dược trong một tay khác.
Hắn xách Khôi Ưng Vệ này trong tay, giống như xách một món hàng vừa nhận được, tiến vào trạng thái tàng hình.
Dưới sự điều hướng của Baidu maps, đám người Lâm Bắc Thần rất nhanh sau đó đã đến trước mặt toà nhà tù màu đen.
Nhà tù giống như một Ủng thành (bức thành nhỏ ở ngoài cổng thành), bốn mặt tường cao 100 mét, chiếm diện tích mấy chục mẫu, những bức tường thành màu đen để lộ ra khí tức áp bức và tuyệt vọng, bất cứ lúc nào đều có tiếng hét thảm thiết thê lương từ bên trong ngục tù truyền ra, cho người ta một cảm giác, phía sau bức tường thành màu đen thực sự là một địa ngục tu la.
Lần này, tiểu hổ không bay nữa.
Hai người, một chuột, một hổ, nhẹ nhàng bước đi trên mặt đất, đi theo phía sau tiểu đội Khôi Ưng Vệ đang thay ca, tiến vào nhà giam.
Bước vào trong một phạm vi nhất định, Lâm Bắc Thần trực tiếp bật điểm phát WIFI của điện thoại.
Trong danh sách các tín hiệu có thể kết nối, quả nhiên là xuất hiện cái tên của Đái Tử Thuần.
Chỉ vì khoảng cách quá xa mà tín hiệu hơi yếu.
Lợi dụng điểm này, Lâm Bắc Thần quanh đi quẩn lại trong nhà tù, gặp phải một số cấm chế đại loại như trận pháp Huyền Văn, liền để cho Lưu Khải Hải ra tay giải quyết.
Đây cũng là lý do Lâm Bắc Thần dẫn theo Lưu Khải Hải đến đây.
Suy cho cùng, Lưu công cụ người là người có thành tích Huyền Văn cao nhất trong Vân Mộng trại này.
Sự thật chứng minh, thành tích Huyền Văn của Lưu Khải Hải là rất cao.
Mặc dù nhọc nhằn khoảng nửa canh giờ, nhưng cuối cùng cũng vượt qua khó khăn để tiến lên, đi đến phòng giam của Đái Tử Thuần.
Lương Viễn Đạo dường như không nghĩ rằng Đái Tử Thuần là một tù nhân đặc biệt quan trọng gì, hoặc là vì hắn quá tự tin vào những thị vệ của pháo đài và nhà tù của mình, cho nên thị vệ trong phòng giam này không hề nghiêm ngặt, thậm chí không có một thị vệ nào ở lối vào.
Trên tay chân của Đái Tử Thuần đều bị xiềng xích cấm văn trói lại, chịu không ít đau khổ về thể xác, cả người đang ở trạng thái nửa hôn mê.
Lưu Khải Hải loay hoay với cửa phòng giam một lúc, sau đó cửa phòng giam lặng lẽ mở ra.
Lâm Bắc Thần bước vào, ném Khôi Ưng Vệ đã bị ngất trước đó xuống đất, đổi y phục với Đái Tử Thuần đang hôn mê-- thậm chí cả quần lót cũng thay, sau đó cố gắng hết sức để khiến cho những vết sẹo trên cơ thể giống nhau nhất có thể. Cuối cùng, suy nghĩ một lát liền trực tiếp cắt đi dây thanh quản của hắn, sau khi xem xét kỹ càng, không có sơ hở nào nữa, hắn dùng Máy ảnh ma thuật để hoán đổi diện mạo của hai người, ngay cả giọng nói cũng hoán đổi.
Sau đó, hắn khắc chế bảo Quang Tương kéo một đống phân trong phòng giam, rồi dẫn Đái Tử Thuần trong tình trạng hôn mê rời khỏi phòng giam.
Thuận theo con đường lúc đến, cả nhóm người bước ra khỏi nhà tù.
"Thả ta ra, Lương Viễn Đạo, đồ loạn thần tặc tử nhà ngươi, thả ta ra..."
"Lương Viễn Đạo, tên gian thần nhà ngươi, ta sẽ bẩm báo phụ hoàng, băm người thành trăm mảnh.”
Một tiếng gào thét khàn khàn thảm thiết từ trong ngục sâu đột nhiên truyền đến. Bước chân của Lâm Bắc Thần dừng lại.
Hả?
Giọng nói này... có chút quen tai.
Hình như là đã từng nghe qua ở đâu đó.
Lòng hiếu kỳ nhất thời nổi lên, Lâm Bắc Thần dứt khoát bước tới xem thử.
Vừa nhìn thoáng qua đã doạ hắn giật cả mình.
Trong một phòng giam đặc biệt nằm sâu trong nhà tù, nhìn thấy một người quen cũ không thể quen thuộc hơn—
Thất hoàng tử.
Đường đường là hoàng tử của đế quốc lại có thể bị giam cầm trong nhà tù.
Có vẻ như hắn không chịu đau đớn về thể xác như Đái Tử Thuần, nhưng tinh thần tiều tuỵ, sắc mặt tái nhợt, hai tay nắm lấy hàng rào sắt điên cuồng lắc lắc, nhưng hắn không thể rung chuyển một chút nào cả, rất rõ ràng tu vi cả người đều đã bị phong ấn cả rồi.
Đồng thời không giống như phòng giam u ám và lạnh lẽo của Đái Tử Thuần, phòng giam của Thất hoàng tử rất sạch sẽ và ngăn nắp, còn có cái bàn màu trắng, trên giường được trải chăn mềm. Thậm chí còn thoải mái hơn rất nhiều so với những căn nhà thường dân bình thường. Nếu như bỏ qua xiềng xích cấm văn màu bạc trên người Thất hoàng tử, với đãi ngộ tốt như vậy, còn thực sự cho rằng hắn đang đi nghỉ phép.