Hoạn quan Tiếu Tiếu vội vàng thúc động Lưu Ảnh thạch.
Khung cảnh trong phòng giam lúc đó được chiếu ra.
Sau khi Lương Viễn Đạo xem xong hình ảnh, trong lòng cũng hiện ra vẻ kinh ngạc.
Chuyện này quá kỳ dị.
Cho dù có là Cao Thắng Hàn cũng không thể nào lặng lẽ tiến vào pháo đài của mình, dùng phương thức này cứu người ra ngoài.
Thiên nhân cấp hai không thể nào làm được chuyện như vậy.
Cần phải là một vị thiên nhân cấp ba tinh thông trận pháp Huyền Văn, sau khi lập kế hoạch cẩn thận mới có thể làm được.
Còn trong số hoàng thất của đế quốc Bắc Hải hiện tại, chỉ có một vị thiên nhân cấp ba như vậy đang cung phụng 'Bạch Dạ Hành'.
Không lẽ là người này đã tiến vào pháo đài, giải cứu Thất hoàng tử sao?
Nếu là như vậy thì sắp tới đây hoàng thất của đế quốc e là sẽ phát động ra hình phạt nghiêm khắc.
Dù sao thì việc giam cầm Thất hoàng tử tương đương với mưu phản.
Bây giờ Thất hoàng tử đã không còn ở trong tay mình nữa, đối phương lại không sợ ném chuột vỡ bình, dưới sự công kích chính diện, cho dù mình có là... e rằng cũng khó chống đỡ nổi vòng vây của hai cường giả cảnh giới thiên nhân.
Quá bất cẩn rồi.
"Chủ nhân, chuyện này...có lẽ nào là liên quan đến Lâm Bắc Thần kia không?"
Hoạn quan Tiếu Tiếu ngập ngừng nhắc nhở, nói: "Tên tiểu tạp chủng này rất kiêu ngạo, dáng vẻ không sợ hãi gì cả, không chỉ hắn mà ngay cả tên phu xe kia của hắn cũng kiêu ngạo đến cực điểm, đã giết chết Lục Thập Thất và đội viên, sau đó còn chôn xác bên ngoài Đại Long Lâu...tiểu tạp chủng này, có một số thủ đoạn đặc biệt, có lẽ chính là hắn đang báo thù."
Lương Viễn Đạo ánh mắt thâm sâu, sau khi suy nghĩ kỹ càng, hắn lắc đầu nói: "Tuyệt đối không thể nào, Lâm Bắc Thần có chút thông minh, nhưng ta thấy tu vi thực sự của hắn chẳng qua cũng chỉ là đại võ sư đỉnh phong mà thôi, tu vi còn cách xa cấp tông sư võ đạo, chứ huống hồ là thiên nhân... lời đồn đại bên ngoài, có hơi nói quá sự thực, còn tên lợn họ Đái kia vẫn còn đang ở trong ngục, nếu như là Lâm Bắc Thần, tại sao không cứu hắn, mà ngược lại cứu Thất hoàng tử đi chứ?”
Hoạn quan Tiếu Tiếu nghĩ đến đây, chuyện này cũng không sai.
"Tên thịt lợn họ Lâm là một tên não tàn."
Giọng nói của Lương Viễn Đạo mang theo thịt mỡ loạn run khẽ vang lên, nói: "Ai mà tin rằng tên não tàn này có thể cứu được Thất hoàng tử, có thể nói là còn ngu ngốc hơn cả não tàn.”
"Chủ nhân anh minh."
Hoạn quan Tiếu Tiếu vội vàng nịnh nọt nói.
Các hoạn quan khác cũng vội vàng run lẫy bẫy cùng nhau nịnh nọt.
Lương Viễn Đạo dừng lại một lúc, nói: "Truyền lệnh, lập tức kích hoạt tất cả trận pháp, lệnh cho toàn bộ Khôi Ưng Vệ bên ngoài pháo đài đều tạm dừng nhiệm vụ đang chấp hành, lập tức rút lui, phân phát vũ khí và giáp trụ, tiến vào trạng thái chiến đấu, ban bố khẩu lệnh, điều tra nghiêm ngặt các gian tế có thể trà trộn vào, một khi phát hiện ra, không hỏi nguyên do, giết chết bất luận tội.”
"Vâng, Chủ nhân."
Các hoạn quan lần lượt lớn tiếng nhận lệnh.
Hoạn quan Tiếu Tiếu nhớ tới cái gì đó, ngập ngừng nói: "Vậy còn phía Tử Mộc thiếu gia..."
Lương Viễn Đạo không chút do dự nói: "Tạm thời không cần theo dõi, để tên nhóc đó tự do đi. Ta muốn xem thử hắn có thể mang đến cho ta những niềm vui bất ngờ gì."
Lời nói vừa dứt, Lương Viễn Đạo lại nghĩ đến điều gì đó, nói: "Đúng rồi, thả cả hai Khôi Ưng Vệ đã bị định tội ra đi, để bọn họ lấy công chuộc tội.”
Hoạn quan Tiếu Tiếu liền sững sờ.
Chủ nhân lại có thể đột nhiên tốt bụng vậy sao?
Đây chính là chuyện hoang đường ngàn năm có một.
"Vâng, chủ nhân anh minh."
Hắn không dám có chút chất vấn, lập tức xoay người đi làm.
Trong căn phòng tháp cao chỉ còn lại một mình Lương Viễn Đạo.
Hắn lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế tựa giống như cái giường nhỏ, vẻ mặt có chút nôn nóng.
Thất hoàng tử được giải cứu là một sự đột biến ngoài ý muốn, ngay lập tức làm rối loạn bước đi của hắn.
Tin tức rốt cuộc làm sao mà rò rỉ ra ngoài chứ?
Quá trình mình tính kế Thất hoàng tử tuyệt đối không chê vào đâu được, nếu không cũng không thể nào thành công.
Nhưng tại sao hoàng thất cuối cùng cũng có thế có được tin tức, thành công giải cứu Thất hoàng tử ra ngoài chứ?
Suy đi nghĩ lại, vẻ mặt của hắn dần dần trở nên hung hãn.
"Đến đi, ha ha, hoàng thất Bắc Hải, trời vừa mới xế tà mà thôi, mặt trời đã mọc ở hướng tây rồi, ta không tin, Lý Thị ngươi cam lòng liều mạng hai thiên nhân ở trong Triều Huy thành này.”
......
......
Vân Mộng trại.
"A ha, Thất hoàng tử điện hạ, ngài cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, cảm thấy thế nào?" Lâm Bắc Thần dựa vào bên giường, nở một nụ cười phải gọi là ấm áp ngây thơ.
Thất hoàng tử lấy lại tỉnh táo, vèo một cái, từ trên giường nhảy dựng lên, vừa nhìn thấy Lâm Bắc Thần liền sửng sốt, nghiêng đầu nói: "Sao ngươi lại ở trong ngục... Không đúng, đây là đâu? Ta... "
Lâm Bắc Thần lập tức nói: "Ha ha ha, điện hạ không cần phải sợ, ngài an toàn rồi, ngài đã được cứu."
Thất hoàng tử nghiêng đầu nói: "Lâm Bắc Thần, ngươi...là ngươi đã cứu ta sao?"
Lâm Bắc Thần gật đầu lia lịa: "Chứ còn gì nữa, ha ha, điện hạ, ngài cũng không cần phải quá cảm kích ta, tuỳ tiện ban cho ta một chức Thân Vương, rồi thưởng cho ta mấy ngàn vạn tiền vàng gì đó là được rồi, con người ta, yêu cầu rất thấp... Hả? Điện hạ, cổ của ngài bị làm sao vậy? Tại sao nói chuyện cứ nghiêng đầu vậy?"
Thất hoàng tử xoa xoa cổ mình, phát ra một tiếng răng rắc, nói: "Ây da, hình như là bên trong có cái xương bị gãy rồi, hỏng rồi, cái cổ không thể quay lại được nữa...sao ta nhớ lúc ở trong phòng giam, hình như là có người đã đánh ta một gậy vậy chứ..."
Hả?
Cổ vẹo rồi sao?
Cái này......
Lúc đó thủ lực của ta có phải là đã dùng lực quá mạnh rồi không?
Lâm Bắc Thần rùng mình một cái trong lòng, vội vàng nói: "Ây da, đều trách con tiểu hổ kia, ta đã nói rồi, nhẹ một chút nhẹ một chút, kết quả tiểu súc sinh kia đã tát vào cổ của ngài một cái... quay về ta sẽ giết chết nó làm món hổ nướng Vân Mộng... "
Trong doanh trại, tiểu hổ bởi vì lập được công lao mà có được một con bạch tuộc khô của Hải thần, đang ngấu nghiến ăn, đột nhiên trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc, bất giác rùng mình một cái.