"Hiệu... Hiệu trưởng, ngài đừng đùa nữa."
Lâm Bắc Thần nói: "Ta cũng biết, ta là một tra nam nổi tiếng toàn thành. Danh tiếng của ta sớm đã thối rồi, không xứng với cháu gái của ngài. Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ kiên quyết rời khỏi Lăng Thần, tuyệt đối sẽ không có bất cứ suy nghĩ không an phận gì với nàng... "
Lăng Thái Hư vội vàng xua tay, nói: "Không không không, không cần rời khỏi, ha ha, Tiểu Phượng Hoàng nhà ta bắt đầu nảy ý xuân, đây là chuyện tốt, ta kiên quyết ủng hộ các ngươi...chậc chậc chậc...Tiểu Bắc Thần, ngươi mau nói đi, hai người các ngươi đã tiến triển đến mức độ nào rồi? Đã nắm tay chưa? Đã hôn chưa?"
Lâm Bắc Thần choáng váng.
Một lúc lâu không nhận được phản hồi, Lăng Thái Hư cho rằng suy đoán của mình còn chưa đủ táo bạo, thế là ông ta đặt ly rượu xuống, mười ngón tay uốn lượn xoè ra, làm một một động tác túm lấy liên tục, nói: "Đừng nói là đã tiến hành đến bước này rồi chứ? Tiểu Bắc Thần, ngươi cũng quá lợi hại rồi, ngươi rốt cuộc sao mà làm được vậy?
Lâm Bắc Thần trong lòng phỉ nhổ mẹ kiếp ngay tại chỗ.
Đây là một gia gia giả, một hiệu trưởng giả phải không?
Ta là một linh hồn trái đất đến từ thời đại Internet cởi mở, văn minh hiện đại, nhưng cũng sắp không bắt kịp với mạch máu não của ông rồi. Ông đây là không cho người ta đường sống mà. Bánh xe trực tiếp lăn xuống mặt rồi.
Lâm Bắc Thần hồi tưởng lại các loại miêu tả khác nhau về vị hiệu trưởng này.
Đột nhiên ý thức được, hình như danh tiếng của lão già này ở Vân Mộng thành không được tốt cho lắm.
Không, chính xác mà nói, là rất thối rất thối.
Thối đến mức nó có thể được liệt kê cùng với Lâm Bắc Thần của quá khứ, là hai đại ác tặc của Vân Mộng thành, ở trong hai khu vực người già và người trẻ riêng biệt, bốn từ ‘tửu sắc hoang đãng’ này đã diễn dịch đến cực điểm.
Đồng đạo trung nhân? (Người cùng lý tưởng)
Lâm Bắc Thần có cảm giác đột nhiên tỉnh ngộ.
"Giữa ta và Lăng Thần tiểu thư, chưa xảy ra chuyện gì cả."
Lâm Bắc Thần nói: "Chuyện không như ông tưởng tượng ..."
Lăng Thái Hư trực tiếp ngắt lời, nói: "Vậy thì nhanh chóng phát triển theo hướng mà ta tưởng tượng đi. Cháu gái ta tài năng vô song, sắc đẹp đệ nhất Vân Mộng thành. Hơn nữa, với kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến chốn phong nguyệt, ta có thể rất có trách nhiệm mà nói với ngươi rằng, đợi qua thêm vài năm nữa, cơ thể của Thần Nhi sẽ phát triển, chỗ nên căng thì căng, nên vểnh thì vểnh, mặt mày cũng xinh đẹp hơn, đừng nói là Vân Mộng thành, cho dù là toàn bộ Phong Ngữ hành tỉnh, thậm chí là đế quốc Bắc Hải, nó đều có thể được gọi là đệ nhất mỹ nhân, Tiểu Bắc Thần, qua ngôi làng này thì sẽ không có cửa hàng đó nữa đâu.”
Lâm Bắc Thần trong lòng không nói nên lời.
Ông chắc là sợ cháu gái mình không gả đi được lắm.
“Ta vẫn còn trẻ, bây giờ không nghĩ đến những chuyện nhi nữ tư tình này.” Lâm Bắc Thần đưa ra lý do.
“Lời nhảm nhí gì thế này?” Lăng Thái Hư rất phẫn nộ nói: “Hoa nở có thể ngắt thì phải trực tiếp ngắt, đừng đợi đến khi hoa tàn rồi mới chặt cành. Tuổi còn trẻ đã không muốn phong lưu trói buộc. Ta rất khen ngợi tính cách muốn làm gì thì làm trước đây của ngươi. Tại sao bây giờ ngươi lại thay đổi rồi? Trở nên nhìn trước ngó sau, sợ hãi rụt rè, thật khiến ta thất vọng mà.”
Lâm Bắc Thần:...
Hắn đã không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Cũng không muốn giao lưu tiếp với cái tên hiệu trưởng thần kinh này.
"Hiệu trưởng, nếu như ngài không có việc gì khác nữa, vậy ta xin cáo từ trước." Lòng bàn tay của hắn ấn vào tay nắm cửa.
Lăng Thái Hư vui tươi hớn hở búng tay một cái.
Bùm.
Trên tay nắm cửa và khung cửa, từng đường Huyền Văn màu vàng nhạt nhấp nháy, một trận pháp Huyền Văn với hoa văn hình Kinh Cức Điểu được khắc hoạ sinh động như thật, phong ấn toàn bộ văn phòng.
"Muốn đi ư?"
Lăng Thái Hư cười khúc khích lại rót cho mình một ly rượu đỏ tươi khác, chậm rãi nói: "Đừng tưởng rằng ngươi đã tiến vào trận đấu chính của Thiên Kiêu Tranh Bá, lấy được lệnh bài Thiên Kiêu rồi, thì có thể ung dung không lo nghĩ ở trong Vân Mộng thành, ta nói cho ngươi biết, rắc rối lớn của người vừa mới đến. "
Lâm Bắc Thần vặn tay nắm cửa, quả thực không có chút ý nghĩa gì, qua loa hỏi: "Rắc rối lớn gì vậy?"
Lăng Thái Hư nói: "Ngươi đã từng nghe qua Bạch Vân thành chưa?" "Đương nhiên là đã từng nghe qua rồi."
Lâm Bắc Thần nói.
Vị thần linh được đế quốc Bắc Hải tin thờ là Kiếm Chi Chủ Quân, kiếm sĩ khắp thiên hạ, trừ các học viện Sơ Cấp, Trung Cấp và Cao Cấp do hoàng thất thành lập ở các đại hành tỉnh, mỗi năm liên tục đào tạo nhân tài kiếm đạo cho đế quốc ra, trong nước còn có ba thánh địa kiếm đạo địa vị cách biệt.
Là Bạch Vân thành, Lộng Kiếm Các và Tiểu Kiếp Kiếm Uyên.
Trong số đó, Bạch Vân thành có quan hệ thân thiết nhất với hoàng thất của đế quốc.
Người sáng lập ra nó, Sở Thiên Khoát đại kiếm sư, chính là sư huynh của Lý Kiếm Tâm, thánh đế khai quốc của đế quốc Bắc Hải năm đó, hai vị này đến từ kiếm đạo Thiên Kiêu bên ngoài Đông Đạo Chân Châu, quan hệ tâm đầu ý hợp, vì vậy Bạch Vân thành được xem như thánh giáo hộ quốc của đế quốc Bắc Hải.
Những chuyện này, ngay cả những tên ngốc cũng đã từng nghe qua.
Nó được mô tả chi tiết trong giáo trình ‘lịch sử cận đại của đế quốc’ ở các học viện Sơ Cấp lớn.
Các kiếm sĩ bước ra từ Bạch Vân thành đều nổi tiếng khắp bốn phương, có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong hệ thống chính trị và quân sự lớn của đế quốc.
Ví dụ, hữu tướng Tả Lộ Ý của đế quốc hiện tại, chính là một trong bảy đại truyền nhân của Bạch Vân thành.
Trong lãnh thổ của đế quốc Bắc Hải, địa vị và quyền thế của Bạch Vân thành có thể so sánh với hoàng thất.
Người ta đồn rằng, hàng năm hoàng thất sẽ tuyển chọn ra một số hoàng tử và công chúa tài năng, thông minh, gửi bọn họ đến Bạch Vân thành để học tập và tu luyện.
Nhưng Bạch Vân thành thì có liên quan gì đến ta chứ?
Lâm Bắc Thần khó hiểu.
Liền nghe thấy Lăng Thái Hư cười hả hê trên nỗi đau của người khác, nói: "Thần Nhi là vị hôn thê được chỉ hôn của thiên tài thế hệ mới Vệ Danh Thần của Bạch Vân thành, còn lai lịch của Vệ Danh Thần này có thể gọi là rất rất khủng khiếp..."