Những người đứng đầu cấp tông sư võ đạo, trên áo choàng xanh có thêu hoa văn hình rắn xanh răng độc kia vừa mới xuất hiện đã bị khoá định, trực tiếp đánh giết ở cự ly xa, hoàn toàn không kịp tạo thành sự uy hiếp cho các binh sĩ của đội quân đào khoáng, còn các Thanh Nha Độc Sĩ bình thường thì lại càng không thể cản nổi sự tấn công của binh sĩ quân đào khoáng.
Có lẽ là bị uy hiếp trong một khoảng thời gian dài đến nay nên không một ai dám mạo phạm, dẫn đến phản ứng của Cực Nhạc sơn trang quả thực rất chậm, nhưng Tiêu Dã chắc chắn rằng cho dù Cực Nhạc sơn trang có chuẩn bị đầy đủ thì cũng khó mà chống đỡ nổi cuộc tiến công của một đội quân như vậy.
Thậm chí ngay cả Tiêu Dã, người đã từng trải qua các trận chiến ở chiến trường phía bắc cũng có thể chắc chắn rằng nếu như một đội quân như vậy được đưa vào trong chiến trường phía bắc của đế quốc để chiến đấu chống lại người Cực Quang thì cũng sẽ là một chiến bộ tinh nhuệ hàng đầu, mặc dù đến cuối cùng của toàn bộ cuộc chiến tranh không thể sản sinh ra hiệu quả dựng sào thấy bóng, nhưng nhất định có thể tạo ra kết cục chiến ý cỡ trung vào nhỏ nào đó.
Thậm chí nếu như chỉ huy thích đáng, cơ hội thích hợp, có thể đưa đến tác dụng xoay chuyển tình thế.
Chỉ đáng tiếc, Lâm Bắc Thần không hề có dã tâm cạnh tranh trên sa trường.
Tiêu Dã hòa vào đám người, tay cầm kiếm, một kiếm chém ngã một tên Thanh Nha Độc Sĩ đang lao tới bên cạnh, gào thét nói: “Báo thù.”
Hăng hái điên cuồng không khác gì so với những binh sĩ của quân đào khoáng.
Cuộc chiến thiên về một bên.
Chẳng bao lâu, hai phần ba Cực Nhạc sơn trang đã bị quân đào khoáng công hãm.
Cục diện thiên về một bên.
Nhưng trong lòng Tiêu Dã không được nhẹ nhõm cho lắm.
Bởi vì Cực Nhạc sơn trang có thể long bàn hổ cứ ở Triều Huy thành trong một thời gian dài như vậy, khiến cho tỉnh chủ Lương Viễn Đạo và Cao thiên nhân cũng khá kiêng kỵ, hiển nhiên không phải vẻn vẹn chỉ vì những cơ quan, trận pháp và các Thanh Nha Độc Sĩ này, mà là vì trong đó có cường giả đỉnh cấp chân chính toạ trấn.
Đột nhiên--
"Ngoao ngoao--!"
Tiếng thú gầm kinh hoàng từ một nơi sâu thẳm trong trang viên truyền đến.
Mặt đất chấn động.
Chỉ thấy tòa nhà cách đó trăm mét sụp đổ xuống giống như động đất, từng luồng khói đen kỳ quái từ trong kẽ hở của mặt đất lan tràn ra, dày đặc như vẩy mực.
Sau đó liền nhìn thấy từng con ác thú như hổ như sói, lao ra khỏi mặt đất, phát ra một tiếng gầm chói tai, lao về phía quân đào khoáng.
"Đây là thứ gì vậy chứ?" Lâm Bắc Thần sửng sốt. Trông có vẻ rất khó dây vào.
Nhưng mà khoảnh khắc tiếp theo, hắn cảm nhận được Tiểu Hổ dưới đáy quần của mình dường như đã trở nên phấn khích.
Một tiếng gầm gừ trầm thấp từ trong cổ họng phát ra. Lông trên người dựng đứng lên.
Ồ.
Có chút ngáng chân rồi.
Lâm Bắc Thần dùng ngón tay giữa xoa xoa mi tâm.
Muốn đấu thú sao?
Ô hô hô, dưới trướng của Lão Tử cũng có chiến thú.
Hắn vỗ vào đầu con Tiểu Hổ, nói: "Tiểu tử, đừng làm mất mặt cha nuôi, lên.”
Tiểu Hổ gầm hú một tiếng, bỗng chốc giống như một con chó điên thoát cương, từ dưới háng của Lâm Bắc Thần nhảy ra.
"Ngoao ~..."
Nó rống to một tiếng.
Lại tiếp một câu: "Chi chi chi!"
Lâm Bắc Thần: ???
Đây là... bắt chước cha nuôi Quang Tương của ngươi à?
Mất mặt hổ quá.
Chỉ thấy tiểu hổ xông vào trong đám ác thú màu đen kia, giống như hổ giẫm lên bầy cừu chân chính, một luồng sáng lóe lên, Huyền Văn lấp loé trên đôi cánh, ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, một tia sáng mờ mịt như thần mang hiện lên giống như thần kiếm, đôi cánh dang rộng, giống như một con hổ móng vuốt cầm song kiếm, ngay lập tức chém qua.
Bốn năm con quái thú hung dữ màu đen nhảy bổ tới, lúc này thân thể của Tiểu Hổ liền cứng đờ, sau đó từ từ đáp xuống.
Trên cơ thể của các quái thú xuất hiện một khe hở màu đen nhàn nhạt, thân thú bị khe hở màu đen cắt ra, giống như đồ chơi xếp gỗ bị vỡ tan tành.
Chỗ vết cắt cháy đen, máu tươi ngưng tụ.
Sau đó lại bị đôi cánh lôi quang của Tiểu Hổ chém vỡ.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Bắc Thần không khỏi cảm thấy dưới đũng quần phát lạnh.
Chết tiệt.
Mạnh như vậy à?
Đôi cánh của Tiểu Hổ, uy lực có thể sánh ngang với thần kiếm.
Trước đó ta còn cưỡi nó?
Ta còn động một tí là đánh mắng?
Nếu như nó hăng hái lên, vỗ đôi cánh một cái, há chẳng phải là...
Mấy ngày nay ta khổ luyện hàng đêm để có được một thân công phu, chẳng phải là uổng phí rồi sao?
Lâm Bắc Thần nuốt một ngụm nước bọt, kẹp chân lại, hạ quyết tâm rằng sau này phải đối xử với Tiểu Hổ tốt hơn một chút, hay là dứt khoát không cưỡi nó nữa.
Có Tiểu Hổ phát huy thần dũng, thêm với sự hỗ trợ của Thiến Thiến, Vũ Hồng và những cường giả khác, cuộc tấn công của những con hung thú kỳ dị hắc sắc kia đã bị khống chế.
Chỉ là, làn khói đen như mực từ dưới mặt đất bốc lên, giống như lối ra của một thế giới rộng lớn khác, quái thú màu đen liên tục không ngừng lao ra.
"Ngoao..."
"Chi chi chi."
Tiểu hổ hưng phấn hết loạn.
Trên đôi cánh điện quang của nó lại lấp loé lôi âm, chặt chém nhanh chóng, chém giết từng con dị thú màu đen, đốt bọn chúng cháy khét thành nửa chín, trực tiếp ăn như hổ đói, giống như ăn được món máu tươi ngon nhất trên thế giới này.
Phía xa xăm.
Một cánh cửa màu đen của đại điện từ từ mở ra.
"Cuồng đồ từ đâu tới, lại dám xâm phạm Cực Nhạc sơn trang của ta?"
Một giọng nói uy nghiêm lẫm liệt giống như thần minh từ trong thần điện truyền ra.