Thái giám Tiếu Tiếu cười nói: “Nô tài thật sự không đoán được, nhưng có một điểm trong lòng nô tài rất rõ ràng, mặc kệ hai người bọn họ ai thắng ai thua, cũng chỉ là đồ chơi nằm trong tay chủ nhân.”
Lương Viễn Đạo nghe vậy, cười mắng: “Cẩu nô tài, chỉ biết nịnh nọt.” Nói xong, hắn xé một miếng thịt từ trên đùi hấp rồi ném xuống dưới
chân thái giám Tiếu Tiếu.
Tiếu Tiếu lập tức quỳ trên mặt đất, nhặt thịt hấp lên, cầm trong tay nói: “Đa tạ chủ nhân ban thưởng.” Hắn giống như chiếm được mỹ vị nhân gian nào đó, ăn ngấu nghiến miếng thịt hấp kia.
Trong mắt Lương Viễn Đạo hiện lên một tia trêu chọc, lại nói: “Đêm qua chúng ta thiết mất không ít nhân thủ, Khôi Ưng Vệ bồi dưỡng không dễ dàng, Lâm Bắc Thần, không cho chúng ta một lời giải thích sao?”
Trong toàn bộ khu vực thứ năm, cũng chỉ có thái giám Tiếu Tiếu mới có tư cách được Lương Viễn nói một tiếng chúng ta.
Tiếu Tiếu lau bóng dầu trên miệng, bày ra nụ cười tiêu chuẩn, vội vàng trả lời: “Chủ nhân, lúc bình minh Lâm Bắc Thần âm thầm phái tâm phúc chiến sủng tới một lần, mang theo một phong thư, nói rằng hắn ta làm như vậy là để lấy được sự tín nhiệm của Cao Thắng Hàn, xin chủ nhân ngài thứ tội. “
“Phải không?”
Lương Viễn Đường vừa ăn vừa nói: “Nói như vậy hắn còn phái người đến giải thích?”
“Đúng vậy, chủ nhân, điệu bộ vô cùng hèn hạ.”
Thái giám Tiếu Tiếu cười nói: “Thoạt nhìn không giống như nói
dối.”
“Nhưng mà, chúng ta chết người đó.”
Lương Viễn Đạo chậm rãi ngẩng đầu lên, nói: “Những cường giả Khôi Ưng Vệ này cũng không phải dễ dàng bồi dưỡng ra, chết rồi sẽ không có, hơn nữa hắn làm như vậy để ta không thể xuống đài, hiện tại chỉ sợ toàn bộ quý tộc trong Triều Huy thành đều đang chê cười ông đây, tất cả mọi người sẽ cảm thấy, thì ra Khôi Ưng Vệ vẫn luôn cáo mượn oai hùm, thật ra không chịu nổi một kích.”
Thái giám Tiếu Tiếu nói tiếp: “Chủ nhân, Lâm Bắc Thần dâng một triệu kim tệ tỏ vẻ xin lỗi, hơn nữa hứa hẹn sau khi đánh chết Cao Thắng Hàn, trong thời gian tới mỗi tháng dâng năm mươi vạn kim tệ để bồi thường, đồng thời cũng dâng trước phương thuốc Bắc Thần Dược Hoàn...”
“Ồ?”
Lương Viễn Đạo nghe vậy, có chút ngoài ý muốn, dừng một chút lại nói: “Tên ăn chơi trác tham tài như mạng này vậy mà nỡ cắt thịt đưa tiền, ha ha, còn sớm dâng lên phương thuốc ư, nếu ngày đó hắn ở trong Đại Long Lâu biểu hiện phối hợp như thế, có lẽ ta còn có thể tha cho hắn một mạng, hiện tại sao, ha ha ha...”
Nói tới đây, hắn khoát tay áo: “Đi xuống đi, chuẩn bị nghênh đón Lâm Bắc Thần tới dâng đầu.”
Thái giám Tiếu Tiếu cung kính hành lễ, sau đó từng bước lui về phía sau, rời khỏi long thủ sảnh.
Sau khi ra khỏi đại sảnh, nụ cười trên mặt Tiếu Tiếu trong nháy mắt liền biến mất không còn tý gì..
Hắn xoa xoa cơ bắp cứng ngắc trên mặt, bước đi rất nhanh, hắn nhanh chóng đi tới phòng mình, đóng cửa lại, vọt tới trước một cái thùng gỗ đặc chế, rốt cuộc khống chế không nhịn được bám lấy mép thùng nôn mửa, hắn nôn hết toàn bộ chân thịt lúc trước vừa ăn vào.
Thậm chí ngay cả dịch dạ dày cũng nôn sạch sẽ.
Hắn ta lau miệng.
Rồi lại xoa mặt.
Nhìn vào gương, trên mặt không ngừng luyện tập nở nụ cười nịnh nọt.
Thông thạo mà lại hoàn mỹ.
Hắn cứ thế nhìn vào trong gương không ngừng luyện tập.
Luyện tập ước chừng một chén trà, hắn thay một bộ quần áo không dính mùi nôn mửa, đi tới bên ngoài Đại Long Lâu.
Vệ Minh Huyền mang theo một trăm tên Thanh Nha Độc Sĩ chờ đợi ở bên ngoài Đại Long Lâu.
Thấy thái giám Tiếu Tiếu đi ra, hắn chủ động chào hỏi.
Cho dù hắn khinh thường tiểu nhân như tiện cẩu này, nhưng không thể không thừa nhận, đối phương có thể nổi tiếng bên cạnh Lương Viễn Đạo giống như người điên nhiều năm như vậy, thật sự có chỗ hơn người, vả lại Vệ Minh Huyền cũng biết, kẻ thấp hèn nhìn như bị bệnh còi xương như chó Nhật kia trên thực tế lại có tu vi kiếm đạo cấp bậc đại tông sư, chiến lực cũng thâm sâu khó lường.
Tiếu Tiếu liếc nhìn Vệ Minh Huyền, biểu cảm trên mặt lạnh như băng mà lại kiêu căng.
Hắn mỉm cười nịnh nọt cho tới bây giờ chỉ với một mình chủ nhân Lương Viễn Đạo.
Những người khác nhìn thấy vĩnh viễn đà một đại tổng quản lạnh lùng kiêu căng không có dao động tình cảm.
Hắn ta xua tay.
Vệ Minh Huyền biết ý mang theo Thanh Nha Độc Sĩ, lập tức mai
phục ở trong rừng rậm xung quanh Đại Long Lâu.
Ngoài ra, khắp chốn Đại Long Lâu đã sớm có một nghìn cường giả Khôi Ưng Vệ mai phục, cơ quan và cạm bẫy trùng trùng điệp điệp được khởi động, một sát trận đáng sợ được bố trí, lực lượng như vậy kể cả dẫn dụ Cao Thắng Hàn cũng có thể vây khốn.
Sát khí tràn ngập.
Chỉ chờ Lâm Bắc Thần đến đây
......
Trời bắt đầu nắng ấm sau khi tuyết rơi.
Mặt trời mọc ở phía đông, ánh sáng vàng chiếu sáng trái đất, trên tuyết trắng rải lên một màng vàng mờ ảo.
Không khí lạnh lẽo vô cùng. Chỉ số PM 2.5 là 0.
Một chiếc xe ngựa trên đường đi lại không trở ngại tiến vào Vân Mộng doanh địa.
Một lát sau.
Trong Vân Mộng doanh địa đột nhiên truyền ra hơn mười đợt năng lượng ba động cường đại.
Sau đó nó nhanh chóng biến mất.
Dường như không có chuyện gì xảy ra.
Thời gian trôi qua.
Chẳng bao lâu, thời gian buổi sáng đã hết.
Doanh trại Vân Mộng vô cùng yên tĩnh.
Cách bên ngoài Đại Long Lâu năm mươi dặm, thái giám Tiếu Tiếu cứ như vậy yên lặng chờ một buổi sáng.
Nhưng hắn vẫn không đợi được Lâm Bắc Thần đến.
Mãi cho đến khi bóng dáng của mình từ bên trái di chuyển sang bên phải, mặt trời bắt đầu nghiêng về phía tây, hắn mới chậm rãi xoay người đi vào Đại Long lâu, xuyên qua hành lang tối tăm mà dài dằng dặc, bước tới trong long thủ sảnh.
Lúc này, Lương Viễn Đạo còn đang ăn.
Hương thơm của thịt hấp, hơi nước mịt mù tràn ngập toàn bộ căn
phòng.