"Còn gì nữa?"
"Ngoài ra, tên sư phụ phản bội kia của ngươi, cái người đã kết hôn với công chúa của Hải tộc mới là kẻ phản bội Nhân tộc, kẻ dẫn đường hiệu lực cho Hải tộc đúng chứ, một đôi sư đồ đê tiện vô sỉ, thật là làm mất mặt Bạch Vân thành.”
"Ồ hô, còn gì nữa không?"
"Những điều này đã đủ để khiến ngươi vạn kiếp bất phục rồi.” Trong mắt Lương Viễn Đạo có một loại khoái ý mèo vờn chuột. Hắn rất thích sự khuây khỏa khi đùa giỡn người khác.
Lâm Bắc Thần thở dài một hơi.
"Lương Viễn Đạo, ngươi biết quá nhiều rồi."
Hắn lại có thể không phản bác, một câu biến tướng thừa nhận tất cả tố cáo.
Sau đó, hắn giơ tay lên cành cây bên cạnh, túm lấy hai nắm tuyết, dùng tay xoa xoa, hoá thành nước phủ đầy lòng bàn tay, sau đó mười ngón tay duỗi ra, cắm vào trong mái tóc mai dài, chậm rãi vuốt về phía sau, dùng nước lạnh cố định kiểu tóc, trực tiếp vén lên một bối tóc lớn vô cùng bá đạo.
Quay về phải mua một vài chai gel ma cải trên Taobao để cố định kiểu tóc.
Lâm Bắc Thần trong lòng thầm nghĩ vậy, hai tay chống nạnh, ngẩng mặt lên trời cười điên cuồng.
"Ngay cả Cao Thắng Hàn ta cũng có thể giết, huống hồ Lương Viễn Đạo ngươi, ha ha ha, không sai, ta chính là Đại Bá Vương khủng khiếp nhất trong lịch sử, BOSS cuối cùng mang đến nỗi sợ hãi và tuyệt vọng, wow haha ha ha ha, giết Cao Thắng Hàn trước, sau đó là Lương Viễn Đạo, trong Triều Huy thành, ta là người duy nhất thống trị ... "
Mẹ kiếp.
Không đủ gieo vần.
Lâm Bắc Thần lần mò vài câu thơ, không hài lòng lắm.
Nhưng lời nói của hắn lại khiến cho các đại quý tộc và các cường giả võ đạo bên dưới đều giật mình.
Hoàn toàn hắc hoá rồi?
Thì ra đây mới là chân tướng?
Lương Viễn Đạo cũng choáng váng.
Phản ứng này của Lâm Bắc Thần hoàn toàn khác với những gì mà hắn tưởng tượng.
Không cầu xin thương xót, không giải thích, ngược lại hoàn toàn phối hợp, trực tiếp tự nhận?
Người ta đồn rằng hắn chịu kích thích thì bệnh não sẽ phát tác. Chẳng lẽ chính là trạng thái trước mắt này sao?
"Nói như vậy, ngươi thừa nhận tất cả rồi à?"
Lương Viễn Đạo nghiêm túc nói.
Lâm Bắc Thần bóp đầu thuốc, lại lần nữa búng đầu thuốc rơi xuống dưới tấm biển cảnh báo 'Cấm tùy tiện vứt rác và tàn thuốc', dùng nụ cười phát rồ của một nhân vật phản diện tiêu chuẩn, bật cười nói.
"Đúng vậy, thừa nhận rồi."
"Vậy thì sao chứ?"
"Ngươi có thể dùng miệng nói giết ta? Hay là trông cậy vào đám phế vật bên cạnh ngươi có thể đối phó được ta?"
"Nói thật, biểu hiện của ngươi thực sự không xứng với thân phận BOSS cuối ải của toà đại thành này."
"Cái gọi là mưu kế quả thực là trình độ cấp mẫu giáo, quá ngây thơ..."
"Ngươi có thể thông minh hơn một chút được không, nếu không các độc giả sẽ nói ta đang cưỡng chế hạ thấp trí tuệ.”
"Bỏ đi, nói những thứ này ngươi cũng không hiểu..."
"Vẫn là nên dùng kiếm để nói chuyện đi.”
"Ha ha, sinh vật không xác định màu đỏ, rốt cuộc là đáng sợ ở đâu vậy chứ? Để ta xem kỹ nào..."
Hắn nói những lời không thể nào hiểu nổi, giơ tay lên, trực tiếp triệu hồi Tử Điện Thần Kiếm.
"Oh ho ho, một kiếm trong tay, ta có cả thiên hạ.”
Lâm Bắc Thần nhảy lên trời cao, trực tiếp chém ra một kiếm, chém về phía cái kiệu mây kia.
Giết!
Hắn quyết định đích thân thử sự nguy hiểm mà điện thoại Tử Thần cũng không thể quét ra được.
Đây là lần đầu tiên mà rất nhiều đại quý tộc tận mắt chứng kiến Lâm Bắc Thần xuất thủ.
Tư thế ưu mỹ.
Động tác tiêu sái.
Ngự kiếm lăng không, giống như trích tiên.
Bạch y phần phật, phối hợp với khuôn mặt anh tuấn như yêu nghiệt kia, quả thực giống như tiên nhân trong mây hạ phàm.
Không kể đến uy lực của kiếm pháp, chỉ riêng vẻ bề ngoài này cũng đủ để khiến người ta phải lóa mắt và mê mẩn.
Tuy nhiên, Lương Viễn Đạo hiển nhiên không hề có ý định tự mình ra tay. Vút vù vù vù!
Sau kiệu mây, bốn bóng người màu xám phóng lên trời.
Keng!
Bốn tiếng rút kiếm đồng thời vang lên.
Kiếm khí lưu chuyển như một làn sóng trào dâng. Bốn thủ lĩnh Khôi Ưng Vệ năm sọc xuất thủ.
Đây đều là những cường giả cấp tông sư kiếm đạo, bốn người đồng thời xuất thủ, không bàn mà hợp kích trận pháp, kiếm quang giống như bốn con ác long màu bạc quét về phía Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần giơ tay chém ngang qua.
Kiếm Nhị.
Xoẹt!
Kiếm khí màu tím vàng chém ngang.
Bốn đạo kiếm quang màu bạc ngay lập tức bị tiêu diệt. Tiếp đó lại một kiếm đâm ra.
Kiếm Nhất.
Kiếm Nhất.
Kiếm Nhất.
Kiếm Nhất.
Chiêu thức giống nhau, ngay lập tức đánh ra bốn chiêu liên tiếp.
Bốn đại cường giả của Khôi Ưng Vệ ai nấy đều rên rỉ một tiếng, kiếm thế giống như nước sôi dội tuyết mà tiêu tan, rơi thẳng xuống đất, trong tiếng gầm ô ô trầm thấp từ trong cổ họng phát ra, cơ thể cứng ngắt bất động.
Trong ánh nắng ấm áp mùa đông, tiếng gió xào xạc.
Giữa mi tâm của bốn đại cường giả của Khôi Ưng Vệ hiện lên một điểm đỏ tươi.
Là vết máu.
Một giọt máu từ từ chảy ra, sau đó lan tràn trên da thịt, giống như một đoá hoa mai đang nở rộ.
Thân hình của Lâm Bắc Thần đáp đất, không thèm nhìn bốn người này, trở tay chém thẳng.
Màu vàng của Huyền khí kim tệ và ánh sáng màu tím của Tử Điện Thần Kiếm dung hợp vào nhau, hình thành kiếm khí màu vàng tím kỳ dị, phá vỡ không khí, vạch ra một vết kiếm cấp tốc trên mặt đất, chém về phía chiếc kiệu kia.
"Bảo vệ chủ nhân."
Hoạn quan đại tổng quản Tiếu Tiếu tay phải mò mẫm trong hư không, một thanh trường kiếm màu đỏ sẫm giống như máu tươi ngưng kết xuất hiện trong tay hắn. Những Huyền Văn màu máu kỳ dị trên thân kiếm sáng tối chập chờn, vô cùng kỳ dị.
Đồng thời, ánh lửa Huyền khí ám sắc bùng lên, hoá thành tầng tầng lớp lớp giáp trụ Huyền khí bán trong suốt.
Huyền khí hoá giáp.
Giáp trụ ám quang lưu động, Huyền Văn thần bí lưu chuyển, che chở tứ chi và tâm phúc, tràn ngập uy áp khiến người ta sợ hãi.
Đây là một chiến kỹ cấp tam Tinh trở lên mà chỉ có cảnh giới đại tông sư võ đạo mới có thể nắm vững được.
Giáp trụ Huyền khí lấy Huyền khí và Huyền Văn tương sinh tương hỗ mà thành, độ dẻo dai của nó vượt xa so với các loại giáp trụ kim thiết thông thường, đồng thời có rất nhiều công dụng tuyệt vời, bình thường mà nói, cảnh giới võ đạo tông sư đã có thể nắm vững được loại pháp môn Huyền khí hoá giáp nào đó, nhưng chỉ có đại tông sư mới có thể dùng giáp trụ Huyền khí để bảo vệ quanh thân.
Thực lực càng cao, giáp trụ càng hoàn thiện mạnh mẽ.