Mẹ nó.
Có hơi chói mắt.
Lâm Bắc Thần nheo mắt lại, dạo bước điều chỉnh góc độ chiếu sáng của kim tệ.
Rất nhiều người, ngay cả những quý tộc hàng đầu, đều chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Nhiều tiền vàng như vậy đang nhảy múa thân mật xung quanh một người, giống như một con nòng nọc nhỏ màu vàng đang tìm mẹ... tiểu bạch kiểm Lâm Bắc Thần vốn dĩ dung mạo như trích tiên, khí độ phi phàm, ngay lập tức hiện ra châu quang ngọc khí, kim quang chói mắt. Rất giống một tên nhà giàu mới nổi rêu rao gây sự chú ý.
Tóm lại...
Tục.
Thô tục đến cực điểm.
Giống như một cậu bé rải tiền.
Dị năng đặc biệt lớn nhất của Huyền khí kim tệ chính là khống chế kim loại. Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Tệ khí phá không trung.
Từng luồng sáng màu vàng óng ánh lấp lánh xuyên qua hư không.
Còn các cường giả Khôi Ưng Vệ âm thầm lặng lẽ xông lên liền giống như các binh sĩ thân mặc bố giáp đối diện với đòn bắn phá của Gatling, ngay tức khắc đều đồng loạt ngã xuống. Cho dù có vung kiếm chống đỡ thì phần lớn kết cục của bọn họ cũng đều là kiếm chém mất mạng.
Kim tệ ánh vàng rực rỡ tràn đầy màu sắc mộng ảo vốn là bảo bối mà ai nấy đều yêu thích.
Nhưng lúc này lại biến thành lưỡi hái của tử thần thu hoạch sinh mạng.
Trong tiếng kim loại phộc phộc phộc nhập vào trong thịt, sương máu tràn ngập. Một trăm Khôi Ưng Vệ bị tổn thất nặng nề, đặc biệt là mấy chục người xông tới đầu tiên. Vừa đối mặt đã hao tổn một phần ba.
Nhưng những tử sĩ này dường như đã quên mất nỗi sợ hãi của cái chết.
Vẫn âm thầm và điên cuồng xông tới.
Trong số đó, có người có sở trường ám khí, có người có sở trường độc dược, có người có sở trường nguyền rủa, không ngừng giơ tay bắn ra ám khí, sương độc và chú lực.
Lâm Bắc Thần trở tay chém ra một nhát.
Đối mặt với gió táp đi!
Một bức tường kiếm phong xuất hiện.
Tất cả vũ khí công kích ở khoảng cách xa đều bị bức tường gió 'tịch thu'.
Nhìn Khôi Ưng Vệ không sợ chết xông tới, ánh mắt của Lâm Bắc Thần hơi trầm xuống, ánh mắt ngưng tụ, ý chí ngay tức khắc cứng rắn như sắt, không còn một chút do dự.
Giết.
Đây là lần đầu tiên hắn thi triển dị năng của Huyền khí kim tệ để giết địch.
Kim tệ nhảy múa khắp bầu trời, vẽ ra những vòng cung ánh sáng rực rỡ và đẹp mắt.
Chớp mắt giống như tinh linh màu vàng đang nhảy múa, khiến hồn phách khiếp sợ.
Sau hai mươi nhịp thở.
Khí tức máu tanh xộc vào mũi.
Từng thi thể của Khôi Ưng Vệ nằm trên mặt đất.
Chiếc mặt nạ hình đầu ưng rơi xuống, từng khuôn mặt bị đao kiếm chém nát, dung mạo bị khói lửa thiêu huỷ, gớm ghiếc và đáng sợ, không thể nào nhận ra được lai lịch từ trên diện mạo của bọn họ.
Lâm Bắc Thần tâm niệm khẽ động.
Chín mươi chín đồng tiền vàng phá không tấn công Lương Viễn Đạo. "Ta sớm đã chuẩn bị cho ngươi chín trăm chín mươi chín đoá hồng..." BGM của NetEase Cloud Music vang lên.
Khí tức bi thương chảy ngược thành sông, chín mươi chín đồng tiền vàng ngay lập tức gia tăng tốc độ gấp đôi, giống như chín mươi chín thiên thạch, bao phủ toàn bộ chiếc kiệu...
Kiệu Vân đuổi theo trong nháy mắt kim quang loé lên, tràn ngập và chập chờn bao trùm cả kiệu, mười tên thái giám võ đạo tông sư khiêng kiệu mặt không cảm xúc, giống như tượng gỗ, đứng bất động không hề có ý định cản phá hay phản kích, tựa như kiếm khí kim tệ tập kích trước mặt không đủ để giết người, mà chỉ như một cơn mưa phùn làm tâm tình người khác thoải mái.
Đúng là tử sĩ chân chính.
Khoảnh khắc tiếp theo, mắt thấy kiệu Vân sắp bị kim quang bắn bể, trên không trung khoảng một mét vuông đột nhiên xuất hiện những gợn sóng thẳng đứng, tốc độ nhanh như chớp của kim tệ dần chậm lại, lại tiến vào không gian như một con ốc sên bị mắc kẹt trong đầm lầy, tốc độ lập tức chậm lại sau đó dừng hẳn trong không khí.
Một trường lực vô hình bao phủ và bảo vệ kiệu Vân. Lạ lùng, kỳ dị, một bức tranh gần với quy luật.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Bắc Thần cũng không ngạc nhiên cho lắm, nếu Lương Viễn Đạo bị kim tệ này bắn thành cái rỗ thì hắn mới không tin được.
Dù sao cũng là một BOSS đỉnh cao mà điện thoại di động của Tử Thần còn không quét được bản thể mà, ngay cả trợ lý giọng nói thông minh còn chủ động nhắc nhở phải cẩn thận với sinh vật vô danh này, vì thế hắn không thể chết nhanh như vậy được.
Lâm đại thiếu đã hạ quyết tâm đánh bại BOSS ở cuối bản đồ Triều Huy đại thành rồi, hắn phải đối mặt với một trận chiến khó khăn, hắn vừa định muốn thiêu đốt trung nhị chi hồn, còn nói mấy câu xã giao đại loại như ‘không tệ, xem ra ngươi vẫn đủ tư cách làm đối thủ của ta' để nâng cao thực lực, nhưng ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt lại làm khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi của đại thiếu vặn vẹo dữ tợn.
“Cmn...” Hắn rú lên trong lòng, bởi vì những kim tệ lơ lửng trong không khí đang tan chảy với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nó biến thành chất lỏng màu vàng, từng giọt từng giọt nhỏ xuống nền đất hoà lẫn vào tuyết máu bùn, phát ra tiếng tí tách, bốc lên từng lớp sương trắng.
“A, tiền của ta...” Lâm Bắc Thần gầm lên tê tâm liệt phế, tổng cộng chín mươi kim tệ, tương đương với 990000 nhân dân tệ, tất cả đều bị phá huỷ.
Tiền của ta nhiều như vậy, tròn trịa như vậy, mà giờ chẳng còn gì? Cái này còn đau hơn việc trực tiếp khoét thịt hắn.
“Ta muốn mạng của ngươi.” Lâm đại thiếu nhìn chằm chằm Lương Viễn Đạo, như nhìn kẻ thù giết vợ cướp con của mình, mắt đỏ hoe, lỗ mũi phun ra bạch khí, cầm kiếm xông tới.