Lấy ra cứt mũi đương nhiên là một chuyện rất thoải mái.
Nhưng tiền đề là tự mình lấy ra.
Thử nghĩ, nếu có người đột nhiên đem ngón tay thọc vào trong mũi của ngươi, bất kể nàng đẹp như tiên nữ hay không, cũng không quan tâm thủ pháp mà nàng lấy ra cứt mũi ra có thành thạo đến thế nào, ngươi đều sẽ cảm giác rất cmn.
Lâm Bắc Thần nhìn điện thoại đang thăng cấp, tâm trạng có chút phức tạp.
Điều này có nghĩa là, trong một khoảng thời gian không nhỏ hắn tạm thời không thể dùng điện thoại tử thần.
Không có cách nào nói chuyện phiếm với Kiếm Tuyết Vô Danh, không có cách nào tán tỉnh Hải Thần, cũng không có cách nào cấu kết với thổ phỉ ca.
Không thể mua đồ trên taobao, cũng không thể đào bảo bối trên Kinh Đông thương thành. Đủ loại công năng của điện thoại Tử thần, tạm thời đều bị phong ấn.
Ngay cả...
Vừa nghĩ tới ngay cả tài vật chứa đựng bên trong Baidu Netdisk, tạm thời đều không thể nào tải xuống được, cả người Lâm Bắc Thần đều không tốt.
Có một ảo giác tài khoản cấp cao cực khổ tu luyện max cấp, khi đang muốn đại sát tứ phương điên cuồng làm càn, đột nhiên công ty game xui xẻo này tuyên bố thông cáo mới ngừng phục vụ vô kỳ hạn.
May mà.
Chỉ là nâng cấp.
Sớm muộn gì cũng sẽ nâng cấp hoàn tất.
Hơn nữa có thể dự đoán được là, sau khi điện thoại 'Nâng cấp phần cứng', đủ loại công năng sẽ càng thêm đầy đủ hoàn chỉnh, hiệu quả sẽ càng thêm trâu bò, đến lúc đó lại có thể thật vui vẻ mà làm màu rồi.
Hơn nữa, nói không chừng đến lúc đó có thể trực tiếp tìm thấy đường trở về trái đất.
Lạc quan đại pháp tự an ủi bản thân một phen, Lâm Bắc Thần cảm thấy thoải mái rất nhiều. Thu điện thoại vào trong cơ thể.
Lâm Bắc Thần nhìn cổ kính đồng thau trong tay đã nhẹ đi, suy nghĩ một chút cũng cất vào trong ngực, giữ lấy từ từ nghiên cứu.
Mặc dù tinh năng trong cái gương nhỏ này đã bị điện thoại Tử thần rút cạn rồi, đã là một cái cái gương bỏ đi, nhưng chất liệu, hoa văn của nó, đều rất đặc biệt, có thể giữ lại từ từ nghiên cứu, để xác định cái gọi là 'module siêu cấp năng lượng’ là thứ gì.
Điện thoại di động thăng cấp cải tiến, xưa nay đều không phải là một lần.
Nếu như lần tiếp theo vẫn có thể tìm được thứ tương tự, phải chăng có thể khiến điện thoại lại lần nữa thăng cấp không?
Làm xong tất cả những thứ này, Lâm Bắc Thần lại lần nữa kiểm tra chi tiết căn phòng đá này.
Điều khiến hắn hơi thất vọng là không còn bất cứ tài vật gì khác.
Vàng bạc châu báu và ngọn núi Huyền thạch trong tưởng tượng đều không có, ngay cả một sợi lông cũng không nhìn thấy.
"Tên cẩu vật Lương Viễn Đạo kia, còn có bảo khố nào khác hay không?"
Lâm Bắc Thần không cam lòng hỏi.
Lâm Hồn cẩn thận suy nghĩ, nói: "Trong pháo đài còn có vài phòng chứa đồ, chắc cũng có một số tục vật như vàng bạc..."
Lâm Bắc Thần nhất thời vui mừng khôn xiết.
"Mau, mau dìu ta đi."
Hắn thúc giục nói.
Lâm Hồn cũng không dám thất lễ, lập tức dẫn theo Lâm Bắc Thần, tìm kiếm một lượt trong mấy phòng chứa đồ cá nhân của tỉnh chủ trong khu vực thành thứ năm, quả nhiên là tìm được số lớn kim tệ, cộng lại có hơn một trăm vạn, ngoài ra còn có hơn ba ngàn cân Huyền thạch, cùng với một chút khoáng phôi tinh phẩm, thành phẩm binh khí cùng giáp trụ..! "Phát tài rồi."
Trong mắt của Lâm Bắc Thần đều lập loè phù hiệu của kim tệ.
Hắn chỉ hận bây giờ không thể dùng Baidu Netdisk, không thể làm gì khác hơn là giữ lại bảo đồ chó Vương Trung mang người tới chuyển đi.
"Nói đạo lý, Lương Viễn Đạo thân là chủ của một tỉnh, thống trị Phong Ngữ hành tỉnh nhiều năm như vậy, cất giữ và tài phú, có lẽ là vượt xa những cái này mới đúng."
Lâm Bắc Thần lòng tham không đáy nói.
Lâm Hồn liền vội vàng giải thích: "Tà ma kia mỗi ngày tu luyện, ngoại trừ ăn thịt người số lượng lớn ra, cũng cần các loại tài nguyên tu luyện, Huyền Thạch càng là thứ mà ngày ngày không thể thiếu, còn có rất nhiều dược liệu, đan hoàn...ngày này qua tháng nọ, tiêu hao kinh người, mấy chục năm trở lại đây, tích lũy của tỉnh chủ phủ năm xưa cũng bị khoét rỗng."
"Thật đáng hận mà."
Lâm Bắc Thần nghiến răng: "Đồ chó này, chết còn chưa hết tội."
Hắn dẫn theo Lâm Hồn đi tới tiền viện của thành chủ phủ.
Lúc này, ở bên ngoài cổng của bức tường thành thứ năm, xa xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Một lượng lớn quân đội ập tới.
Lâm Hồn phát giác được, theo bản năng liền muốn lùi lại tránh đi.
"Không cần."
Lâm Bắc Thần phát giác được động tác của hắn, xua tay nói.
Lâm Hồn liền giật mình, vội vàng giải thích: "Đại thiếu, thân phận của ta dơ bẩn, danh tiếng hôi thối, nếu như bị người ta nhìn thấy ngài ở cùng với ta, chắc chắn sẽ bôi nhọ danh tiếng của ngươi, ta nguyện ẩn thân trong bóng tối, vĩnh viễn làm cái bóng của đại thiếu, vì đại thiếu mà xử lý bất cứ người nào hay những chuyện gì không quang minh chính đại."
"Phi!"
Lâm Bắc Thần xì một tiếng khinh miệt, mắng: "Tướng mạo của lão tử sánh ngang với Phan An, thần như Tống Ngọc, một mỹ nam tử nổi tiếng phong lưu lỗi lạc, đại trượng phu chính nghĩa lẫm liệt, ta có thể có chuyện gì không quang minh chính đại chứ?"
Trong lòng lặng lẽ bổ sung thêm một câu: Ngoại trừ cưỡi thần, hoặc là bị thần cưỡi.
"Về phần danh tiếng..."
Ánh mắt của Lâm Bắc Thần sáng rực nhìn Lâm Hồn, với biểu hiện giống như gặp ma, kinh ngạc nói: "Ngươi cảm thấy danh tiếng của ta trước kia rất tốt sao?"
Lâm Hồn nghẹn lời.
Nói vậy cũng đúng.
Lâm đại thiếu trước kia chính là tên ăn chơi trác táng, phá gia chi tử đệ nhất Vân Mộng thành, còn là tên não tàn được hoàng đế của đế quốc chứng nhận, nghe nói háo sắc như mạng, khi nam phách nữ, đạp mèo đánh chó, việc ác bất tận...
Nếu không phải là hơn nửa năm gần đây lãng tử quay đầu, danh tiếng này e rằng không tốt hơn là bao so với tên đại hoạn quan ở bên cạnh quái vật như mình.
Nhưng đó dù sao cũng là chuyện lúc trước.
Bây giờ Lâm đại thiếu chính là nhân vật thần tiên trong lòng của vô số người.
"Đại thiếu, ta vẫn là..."
Lâm Hồn còn muốn nói điều gì đó.
Lâm Bắc Thần trực tiếp cắt ngang, không chút che đậy nói: "Bớt nói nhảm đi, Lâm Bắc Thần ta là loại người mua danh chuộc tiếng, nguỵ quân tử lừa đời lấy tiếng kia sao? Sẽ sợ người khác nghị luận? Ai dám nói xấu sau lưng ta, ta xé nát miệng của hắn."