“Hả?”
Thiến Thiến há to miệng, nét mặt không bằng lòng cho lắm.
Lâm Bắc Thần cũng không giải thích.
Thiếu nữ bạo lực này ngày thường ỷ vào kết nối điểm truy cập Wifi của mình, chia sẻ lực lượng của bản thân cho nên mới không ai địch nổi.
Hiện tại điện thoại Tử Thần thăng cấp, không cách nào chia sẻ lực lượng, thực lực cấp đại võ sư của nàng nếu còn giống như trước kia ra trận xông giết, e rằng đến để tìm chết, chôn vùi uy danh lúc trước đánh ra không nói, còn có thể có nguy hiểm đến tính mạng.
Thấy Lâm Bắc Thần nghiêm túc, Thiến Thiến cũng không dám nói thêm gì nữa.
Tiểu thị nữ vẫn luôn cực kỳ nghe lời đối với thiếu gia nhà mình.
Sau một hồi sắp xếp, dường như Lâm Bắc Thần lại nhớ tới điều gì đó, nói: “Đại quân hải tộc không ngừng vây công tường thành, lòng người trong thành tất nhiên hoảng sợ, phải cẩn thận có người phá rối... Đúng rồi, đã bắt được tên Vệ Minh Huyền kia chưa?”
“Hồi bẩm thiếu gia, vẫn chưa bắt được.” Cung Công xuất hiện như quỷ, chắp tay nói.
Mẹ kiếp, cái đền đệt.
Lâm Bắc Thần hoảng sợ.
Tên này vừa rồi ở đâu thế, vì sao lại đột nhiên xuất hiện?
“Đại thiếu gia, Lương Viễn Đạo ở trong thành còn có một ít thám tử Khôi Ưng Vệ, hơn nữa âm thầm bố trí, những người này bị Lương Viễn Đạo cùng Vệ Thị mê hoặc xúi giục, thế nên sẽ không quá thành thật, nhất định sẽ âm thầm gây ra phiền toái...” Lâm Hồn khom người chắp tay xin lệnh, nói: “Xin đại thiếu cho ta một nhánh tiểu đội, tiến hành lục soát toàn thành, nhổ bỏ những cái đinh này đi. Cam đoan trong vòng ba ngày bắt được Vệ Minh Huyền về quy án.”
Lâm Bắc Thần vừa nghe, theo bản năng gật đầu đồng ý.
Đúng vậy.
Dư độc của Lương Viễn Đạo chắc chắn phải mau chóng quét sạch.
Bằng không khó mà biết được đám người điên cuồng này sẽ làm ra chuyện gì trong thành.
Nhỡ đâu bọn họ làm gián điệp, nội ứng ngoại hợp với Hải tộc, thế chẳng phải sẽ khiến mọi chuyện xấu hơn sao?
“Được.”
Lâm Bắc Thần giơ ngón giữa xoa xoa mi tâm, nói: “Quản gia Vương, ngươi
điều đại đội quản lý thành phố phối hợp với hành động của Lâm Hồn.” Vương Trung lập tức mặt mày hớn hở: “Vâng, thiếu gia.”
Nhìn xem, thiếu gia quả nhiên vẫn tin tưởng ta.
Để ta giám sát tên thái giám chết tiệt này.
Chậc chậc chậc.
Hơn nữa lục soát toàn thành, thuận tiện bắt người, đây chính là cái cớ tốt để kiếm tiền sao?
Lúc này nhất định phải biểu hiện cho tốt, tranh thủ kiếm cho thiếu gia một khoản lớn, thuận tiện thu thập thêm mấy mỹ nữ dung mạo không tồi, đưa đến giường của doanh trướng xa hoa, thiếu gia nhất định sẽ hài lòng.
Trong lòng Vương Trung vừa đồng ý, vừa tính toán làm thế nào thông qua hành động lần này để biểu hiện ra, hoàn toàn củng cố tâm hồn thiếu nữ của thiếu gia bên người mình.
Lâm Bắc Thần không chú ý tới tâm tư nhỏ của Vương Trung, hắn lại nhìn về phía đám người Thôi Hạo, nói: “Chiến sự ngày càng căng thẳng, sinh kế của người dân càng khó khăn... Đối phó như thế nào, phải dựa vào Thôi thành chủ rồi, dù sao ta cũng chỉ là một tiểu Thiên Nhân tầm thường không có gì lạ, không giúp được gì.”
Thôi Hạo tỏ vẻ không nói gì.
Tên Lâm Bắc Thần này vẫn lười biếng như vậy.
Một tiểu Thiên Nhân tầm thường không có gì lạ?
Đó có phải là lời nói của con người không thế?
Mọi người bỏ cuộc.
Trong lòng Lâm Bắc Thần bỗng dưng khẽ động, nhớ tới điều gì đó, nói: “Chờ đã, Thôi thành chủ và Lâm Hồn ở lại.”
Hai người mang theo vẻ mặt khó hiểu ở lại tại chỗ.
Lâm Bắc Thần cũng không nói nhảm, giơ tay ném ra một đạo Thủy Hoàn
Thuật lên đầu Thôi Hạo.
Thôi thành chủ là một trong những truyền nhân của tiểu kiếp Kiếm Uyên,
thực lực cường đại, đáng tiếc sau đó bị phế bỏ công pháp.
Lâm Bắc Thần muốn thử một lần, sau khi bản thân trở thành Thiên Nhân, Thủy Hoàn Thuật cấp bậc Tiên Thiên Huyền Khí có thể khiến cho cây khô là Thôi thành chủ đâm chồi mới, khôi phục lại thực lực một lần nữa hay không.
“Đây là...”
Thôi Hạo chỉ cảm thấy một trận sảng khoái trước nay chưa từng có dâng lên toàn thân, thiếu chút nữa mở miệng kêu lên, may mà cuối cùng nhịn xuống được, hắn khó hiểu kinh ngạc nhìn Lâm Bắc Thần.
Ấy?
Không có hiệu quả?
“Thôi thành chủ, ngươi có cảm giác gì đặc biệt hay không?” Lâm Bắc Thần hỏi.
Thôi Hạo cẩn thận cảm nhận, rồi nói: “Tinh thần thoải mái, toàn thân trên dưới dễ chịu trước nay chưa từng có, mọi mệt mỏi được quét sạch...”
“Vậy có cảm giác tu vi huyền khí đang khôi phục hay không?”
“Cái này... Hình như không có.”
“Hả? Thất bại sao?” Lâm Bắc Thần có chút thất vọng.
Hắn có chút không phục, chợt lại tiếp tục ném hơn hơn mười đạo Thủy Hoàn Thuật qua đó.
Trên đầu Thôi Hạo trực tiếp phủ đầy màu xanh biếc.
Nhưng khí tức năng lượng ba động trên người hắn tựa hồ cũng không tăng
trưởng rõ ràng.
Có vẻ như không được.
Thủy Hoàn Thuật cấp bậc Tiên Thiên dường như không thể làm cho tu vi của người bị phế khôi phục cảnh giới.
Hoặc là bởi vì tu vi của Thôi Hạo bị phế quá lâu, thế cho nên hiệu quả không tốt?
Lâm Bắc Thần có chút thất vọng, không thử nữa.
Thôi Hạo hiểu được ý tứ của Lâm Bắc Thần, trong lòng cảm thấy ấm áp, sau khi cảm ơn liền xoay người rời đi.
Ánh mắt Lâm Bắc Thần rơi vào trên người Lâm Hồn.
Cái tên thái giám này tu vi cả người vô cùng khủng bố, khuyết điểm duy nhất là phía dưới không có.
Tứ chi không đầy đủ, chính là khuyết điểm cực lớn.
So sánh với người bình thường, khả năng tiến vào Thiên Nhân có thể nói là rất nhỏ.
Cũng không biết Thủy Hoàn Thuật có thể khiến cho cái chỗ bị cụt của hắn tái sinh hay không.
Lâm Bắc Thần không nói hai lời, trực tiếp ném ra một đạo Thủy Hoàn Thuật lên đầu Lâm Hồn.
Hắn dùng ánh mắt tràn ngập chờ mong của liếc nhìn Lâm Hồn, vội vàng hỏi: “Thế nào, có cảm giác đặc biệt gì không?”
Trong nháy mắt đó, Lâm Hồn có một loại cảm nhận vô cùng xa lạ, thiếu chút nữa cũng kêu lên, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, cẩn thận cảm ứng biến hóa trong cơ thể, có chút kinh ngạc lạ lùng nói: “Huyền khí sôi trào, thân thể cường kiện, trạng thái so với bình thường tốt hơn rất nhiều... Thủ đoạn của thiếu gia quả nhiên giống như Thiên Nhân...”
“Không phải.”
Lâm Bắc Thần thẳng thắn ngắt lời: “Ai hỏi ngươi cái này, đừng học thói nịnh nọt của Vương Trung, đây là một thói hư tật xấu.”