Sau khi tan học, Lâm Bắc Thần liền đi thẳng đến văn phòng của chủ nhiệm năm thứ hai Sở Ngân.
"Ồ? Đinh giáo viên sao? Ông ta đang bế quan." Sở Ngân nói.
"Bế quan?" Lâm Bắc Thần liền cảm thấy rất kỳ quái :"Tại sao đột nhiên phải bế quan vậy?"
Sở Ngân nói:"Có một vị năm đó từng đối đầu với Đinh giáo viên đã vào trong thành, muốn cùng Đinh giáo viên quyết đâu, vì lẽ đó mà hiện giờ Đinh giáo viên đang tạm thời bế quan để điều chỉnh trạng thái,chuẩn bị cho trận quyết đấu sắp tới."
Quyết đấu? Lâm Bắc Thần cực kỳ kinh ngạc.Còn có chuyện này nữa sao?
"Trận quyết đấu sẽ diễn ra vào lúc nào?" Hắn hỏi.
Phương Tiểu Bạch cùng với đám người bên trong bang phái đấu tranh, việc này Lâm Bắc hoàn toàn có thể không để trong lòng mà đứng ngoài quan sát, nhưng mà Đinh Tạm Thạch quyết đấu thì.... Lâm Bắc Thần không khỏi lo lắng.
"Sau tám ngày nữa, là ước hẹn thử kiếm." Sở Ngân nói.
Sau tám ngày nữa? Từ giờ đến thời điểm quyết đấu thật sự rất gần rồi.
Lâm Bắc Thần tiếp tục nói: "Đối thủ lần này là ai vậy, cùng với phần thắng của Đinh giáo tập là bao nhiêu?"
Sở Ngân lắc đầu, nói:"Phần thắng ấy à, cái này thì khó mà nói được, bởi vì lần này đối đầu với Đinh giáo viên chính là một trong số ba đại danh kiếm của Bạch Vân Thành - Bạch Hải Cầm. Ước hẹn thử kiếm lần trước cũng là Đinh giáo viên thua."
Bạch Vân Thành? Một trong ba đại thánh địa kiếm đạo của Bắc Hải đế quốc?
Lâm Bắc Thần nghe xong liền cảm thấy da đầu của mình có chút tê.
Đối thủ lần này thật sự có sức nặng không hề nhẹ chút nào.
"Ngươi xem qua cái này một chút....".Sở Ngân lấy ra một tờ thiếp mời màu đỏ tươi đưa cho Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần cầm lấy thiếp mời, sau đó mở ra xem thì thấy được bên trong là một lời mời Sở Ngân đến thành chủ phủ vào ngày mười lăm âm lịch để xem nghi lễ ước hẹn thử kiếm, ngoại trừ các tiền tố bên ngoài thì phía trên còn có thêm hai hàng chữ __
Mười lăm chi dạ , ánh trăng đầy trời
Lăng phủ chi đỉnh, nhất kiếm thông Huyền.
Nét chữ trên bút tích này cứng cáp, phẩy một cái là một nét, quét ngang hết một câu, phảng phất trong đó là một thanh lợi kiếm phách trảm tạo thành phong mang chứa đầy nhuệ khí đập thẳng vào mặt, khiến cho Lâm Bắc Thần có cảm giác rùng mình giống như đang bị mũi kiếm chỉ thẳng vào mi tâm vậy.
"Thiếp mời này là do một tên đệ tử đắc ý của Bạch Hải Cầm là Táo Phá Thiên viết, ẩn chứa bên trong đó chính là lý giải đối của hắn đối với kiếm thuật." Sở Ngân nói.
Nói xong, hắn lại bổ sung thêm một câu: "Tên Tào Phá Thiên trước đây từng là đệ tử của Đinh giáo viên, vốn xuất thân nghèo hèn nên ngay cả cơ hội đi học cũng không có, về sau thì nhờ có Đinh giáo viên khai quật tiềm năng cũng như chú trọng bồi dưỡng mà trở thành một thiên tài bên trong Vân Mộng thành này. Đáng tiếc là trong ước hẹn thử kiếm lần trước hắn ta đã phản bội sư môn, bái nhập môn hạ của một trong ba đại danh kiếm của Bạch Vân thành-Bạch Hải Cầm, hơn nữa lần này hắn ta cũng sẽ tới Vân Mộng thành."
Tào Phá Thiên?
Cái tên này ......
Không biết người này có quan hệ thế nào với Triệu Nhật Thiên và Long Ngạo Thiên nữa?
Có điều phản bội sư môn từ trước đến nay vẫn luôn là hành vi đáng khinh, bị người đời phỉ nhổ, vậy mà không ngờ người này sau khi phản bội Đinh giáo viên lại vẫn có thể thành công bái nhập môn hạ của một trong ba đại danh kiếm thành Bạch Vân, chỉ sợ là cũng có không ít bản sự.
“Chủ nhiệm, ước hẹn thử kiếm lần này ta cũng muốn đi xem thử một chút, được học hỏi nữa thì càng tốt, không biết đến lúc đó ngươi có thể đưa ta theo không?” Lâm Bắc Thần nói.
Có lẽ khi ta đến đấy cũng sẽ giúp được cho Đinh Tam Thạch một chút việc.
Sở Ngân lắc đầu, sau đó nói một cách tiếc nuối: “Chỉ sợ là không thể được, bởi vì thiếp mời tham dự ước hẹn thử kiếm lần này phát ra tổng cộng chỉ có ba mươi sáu tấm, trong đó mười hai tấm là phát cho các quý tộc có quyền tước và địa vị cao nhất trong thành, mười hai tấm tiếp theo thì phát cho các đại sư kiếm đạo trong thành, còn mười hai tấm cuối cùng thì cho các thiếu niên là thiên tài kiếm đạo bên trong thành. Chưa kể mỗi một tấm thiếp mời đều có giới hạn chỉ cho một người sử dụng, năm nay ta có thể nhận được một tấm thiếp mời đã là chuyện ngoài ý muốn rồi, không thể nào dẫn cả ngươi theo nữa.”
Như vậy sao.....
Lâm Bắc Thần đành phải buông bỏ ý định trong đầu.
“Không biết hiện giờ Đinh giáo viên đang bế quan ở chỗ nào, ta muốn qua đó thăm hỏi một chút.” Lâm Bắc Thần lại nói.
Sở Ngân lại nói: “Lão Đinh đã lựa chọn bế tử quan rồi, trò có cố gắng đi tìm cũng sẽ không thấy được đâu. Hơn nữa, trò cũng không thể giúp được gì cho ông ta, vậy thì không nên khiến ông ta bị phân tâm trong thời điểm này.”
Lâm Bắc Thần nghe xong, liền cảm thấy trong lòng có chút phiền muộn.
Hắn biết những lời Sở Ngân nói đều là sự thật, nhưng cái loại cảm giác rất muốn giúp đỡ người khác mà không thể giúp được khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Đúng rồi, để chuẩn bị cho cuộc so tài chính thức của Thiên Kiêu Tranh Bá diễn ra sau một tháng nữa thì học viện đã quyết định sẽ tổ chức cho bốn người các trò tham gia một lần đặc huấn, dự kiến sơ bộ là sẽ bắt đầu tiến hành sau mười ngày nữa. Trước đó, các trò cần các loại chiến kỹ võ đạo hay tài nguyên liên quan nào thì hoàn toàn có thể nói ra, học viện sẽ cố gắng hết sức để thoả mãn yêu cầu của các trò.
Lâm Bắc Thần nghe thấy vậy, hai mắt liền sáng lên, nhanh chóng nói: “Ta cần một quyển chiến kỹ tinh thần lực.”
“Trò tu luyện cả tinh thần lực?” Hai mắt Sở Ngân cũng đồng thời sáng lên. Đây đúng là một tin tức tốt.
Võ giả một khi đã nắm giữ và sử dụng thành thạo tinh thần lực sẽ giúp nâng cao chiến lực của bản thân, khi lâm trận đối đầu với kẻ địch cũng sẽ có lợi thế rất lớn.
Lâm Bắc Thần nói: “ Trong khoảng thời gian ở trại huấn luyện, ta đã lấy được từ trong tay Lăng Thần một bản Tinh thần lực sơ giải, tu luyện đến giờ cũng đã hơi thành công nhưng vì không biết cụ thể phải thi triển cũng như vận dụng vào trong chiến đấu như thế nào nên cần phải có một quyển chiến kỹ sử dụng tinh thần lực mới được.”
Đây cũng không phải là chuyện gì quá quan trọng nên không cần giấu giếm.