Bép bép bép!
Một loạt tiếng tát tai vang lên, Vệ Minh Huyền lập tức bị đánh.
Lâm Hồn đưa một danh sách bằng hai tay lên, nói: “Đại nguyên soái, lần này bắt được Thanh Nha Độc Sĩ còn có tàn dư của tỉnh chủ, tất cả đều liệt kê ở trong này, mời đại nguyên soái xem qua.”
Lâm Bắc Thần nhận lấy danh sách, tất cả có hơn ngàn người.
Được đấy, trong vòng chưa đầy hai ngày, bao nhiêu phế vật đều bị quét sạch. Danh sách viết vô cùng chi tiết, giới tính, tuổi tác, tu vi, địa vị thân phận, những việc đã làm của từng người đều được viết rõ ràng, đương nhiên tuyệt đối không phải là bịa ra, cũng không phải vu oan giá hoạ.
Lâm Bắc Thần lập tức nhìn năng lực của đại thái giám Lâm Hồn này bằng một con mắt khác, không hổ lúc đầu là đại thái giám dưới quyền thủ lãnh của Lương Viễn Đạo, năng lực làm việc vượt xa cả tên chó mà Vương Nguyên kia.
Sau khi đọc xong danh sách, Lâm Bắc Thần chìm sâu vào suy nghĩ, không ngờ lại có nhiều người bị bắt đến như vậy, nên xử lý sao đây? Giết hết? Quá lãng phí, dù sao hơn một ngàn người đều là người có năng lực, võ giả, trận sự, dược sư vân vân, trong tình trạng khó khăn hiện tại của Triều Huy thành, một ngàn người nếu như phái đến thành luỹ làm bia đỡ đạn thì tốt biết bao, ít nhất có thể chặn được một ít Hải tộc, cho những binh lính trung thành chiến đấu chân chính có chút cơ hội ăn uống chợp mắt.
Nhưng mà làm thế nào để bọn chúng nghe lời đây?
Ánh mắt Lâm Bắc Thần loé lên tia sáng, trong lòng suy tư, liếc mắt qua thì nhìn thấy một vị trung niên, người này tên Thượng Quan Vọng, dáng người mũm mĩm, nhìn như phú ông, khuôn mặt phúc hậu, lại có khí thế uy nghiêm, thân phận chắc chắn không hề thấp, ông chính là sở trưởng thứ ba của sở giáo dục trong Triều Huy thành, là một trong những tâm phúc ẩn mình của Lương Viễn Đạo, trước đây, hầu như không ai biết ông ta là người của Lương Viễn Đạo, cũng may nhờ Lâm Hồn dẫn đội mới đào được cái đinh sâu này, ông ta đã âm thầm làm nhiều chuyện táng tận lương tâm, không biết có bao nhiêu nữ học viên đã bị ông ta lén lút gửi đến cho Lương Viễn Đạo làm nhục, chưng nấu ăn, có thể nói là hai tay nhuốm đầy máu tanh.
Bị ánh mắt của Lâm Bắc Thần nhìn qua, Thượng Quan Vọng thẳng người, trợn tròn mắt, đối mặt với Lâm Bắc Thần.
“Ta chính là mệnh quan của đế quốc, được hoàng thất đế quốc phong tước, Lâm Bắc Thần ngươi là thứ gì mà dám bắt ta khi không có thánh chỉ chứ?” Thượng Quan Vọng hung dữ chất vấn.
Lâm Bắc Thần ném danh sách xuống bàn, nói: “Thượng Quan đại nhân, tại sao lại tạo phản?”
Cái gì? Tạo phản?
Thượng Quan Vọng ngẩn ra, sau đó tức giận nói: “Ta chỉ làm mọi chuyện theo lệnh của tỉnh chủ Lương Viễn Đạo, làm gì có chuyện tạo phản? Lâm Bắc Thần, ngươi không quan không chức gì cả mà dám ở đây bêu xấu trọng thần đế quốc ta, lá gan của ngươi cũng lớn đấy, thật là dám lợi mất khôn, lớn gan làm bậy.”
Lâm Bắc Thần nói: “Lương Viễn Đạo mưu phản, ngươi là nghịch thần.”
“Ngươi...”
Thượng Quan Vọng lại ngẩn ra, tức giận nói: “Ngươi ngươi ngươi...tỉnh chủ đại nhân là chủ của một tỉnh, có quyền quyết định mọi thứ lớn bé, tại sao có thể mưu phản chứ? Tố cáo như vậy thật là hoang đường.”
Tên Lâm Bắc Thần này thật sự điên rồi, nói Lương Viễn Đạo tạo phản chẳng khác nào nói ‘bệ hạ vì sao lại tạo phản’ cả.
Lâm Bắc Thần gật đầu nói: “Ngươi thừa nhận thì được.”
Thượng Quan Vọng lại ngẩn ra, ta thừa nhận lúc nào? Trong lòng ông ta đột nhiên có chút bất an.
Ngay lúc đó, Lâm Bắc Thần trực tiếp búng tay một cái.
Ba.
Một tia sáng màu bạc bắn vào miệng Thượng Quan Vọng. “Ngươi...làm gì vậy?” Giọng của Thượng Quan Vọng thay đổi.
“Ha ha ha, để ngươi nếm thử chút uy lực Bát Hoang Lục Hợp Độc Hoả Hoàn của ta...”
Lâm Bắc Thần nở một nụ cười độc ác. Nụ cười tàn nhẫn và độc ác khiến tất cả tù nhân có mặt đều run lên vì sợ hãi.
Thượng Quan Vọng lúc này mới chợt ý thức được tên trước mặt này chính là một kẻ não tàn, có thể làm đủ thứ chuyện điên rồ. Ngay cả tỉnh chủ đại nhân Lương Viễn Đạo còn bị giết, huống chi là ông?
Nhưng đó là bởi vì Lượng Viễn Đạo là tà ma nhập thân, còn ông chính là mệnh quan đế quốc, làm sao hắn dám...
Nghĩ đến đây, một cỗ nóng như thiêu đốt đột nhiên từ trong cơ thể tuôn ra, ngọn lửa màu bạc từ trong cơ thể ông nhô ra.
“A...” Thượng Quan Vọng điên cuồng kêu thảm, giãy giụa, nhưng cũng không có kết quả, tất cả mọi người đều có thể thấy được sự đau đớn và tuyệt vọng của ông ta, muốn sống không được muốn chết cũng không xong.
Mấy tên tù nhân khác bị doạ cho chân mềm nhũn, muốn tiểu cả ra quần, tên Lâm não tàn này thật quá điên rồ, một lời không hợp trực tiếp đốt người.
Thượng Quan Vọng đã là người có địa vị cao nhất trong số họ, được luật pháp đế quốc bảo vệ, nhưng vẫn bị nửa sống nửa chết, kêu la thảm thiết, huống chi là bọn họ?
Vốn dĩ có một vài tên ỷ vào việc mình làm quan muốn mắng mỏ Lâm Bắc Thần nhưng mà lúc này lại lập tức rụt cổ, không dám nói câu nào nữa, bởi vì loại tra tấn này thực sự khủng khiếp, một đao một kiếm chém chết còn dễ chịu hơn là loại trực tiếp bị đốt sống này...
Thật sự còn đáng sợ hơn lăng trì.
“A a a...” Tiếng gào thét chói tai của Thượng Quan Vọng vẫn vờn quanh đại trướng, ông ta trở thành một người lửa toàn màu bạc, vật lộn, co giật, cực kỳ đau đớn, nhưng vẫn chưa chết.”
“Đối đầu với bản nguyên soái chính là có kết quả như vậy.”
Lâm Bắc Thần quét mắt nhìn, hừ lạnh nói: “Người đâu, bắt tất cả thiêu chết hết cho ta.”
Bọn tù binh bị doạ sợ.
“Tha mạng...”
“Đại thiếu, lúc học viện ngươi khai trương, ta còn đi hỗ trợ...”
“Đại nguyên soái tha mạng, ta đồng ý đầu hàng, nguyện ý làm bất cứ chuyện gì để rửa sạch tội lỗi của mình...” đám người điên cuồng dập đầu.
Vẻ mặt Lâm Bắc Thần hơi hoà hoãn: “Muốn lập công chuộc tội?”
“Vâng vâng vâng...”
“Tất cả bọn ta đều sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho đại thiếu...”
“Cầu xin đại nguyên soái khai ân...”
Bọn tù binh giống như người sắp chết chìm vớ phải cọc gỗ, liên tục dập đầu cầu xin.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một lúc, nói: “Người đâu...ai đó?
Ai nhỉ?
Hắn định muốn gọi tên, nhưng không biết tại sao lại không nhớ nổi là ai.
Lời còn chưa dứt.