"Hả?"
Thiếu nữ xe lăn liền sững sờ.
Sao đột nhiên lại bàn luận đến những thứ như tín vật này?
"Sau này nếu như ta không có cách nào thoát thân, không thể liên hệ với người của ngươi, chỉ có thể phái tâm phúc liên hệ với ngươi, tín vật có thể chứng minh thân phận của nhau."
Lâm Bắc Thần nghiêm túc nói.
Thiếu nữ xe lăn hơi suy nghĩ, dường như đang suy xét dùng thứ gì làm tín vật.
Lâm Bắc Thần ung dung thản nhiên dẫn dụ, nói: "Tốt nhất là vật thiếp thân của ngươi, ngươi vừa liếc qua một cái đã có thể nhìn ra được, nhưng lại không có tính đại diện, cho dù có rơi vào tay người khác cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng bất lợi đối với ngươi, ví dụ như trâm cài tóc, đai lưng, một góc áo lót..."
Loại ám thị này đã rất rõ ràng rồi.
Thiếu nữ xe lăn hơi giơ tay lên, đặt trên tóc của mình, nói: "Nhớ kỹ, nếu như ngươi thật sự hoàn thành nội dung sơ bộ của hiệp nghị, giết sạch những người kia, chờ đêm nay khi ngươi rời đi, nhất định phải là bị trọng thương trong tay ta."
Lời còn chưa dứt.
Xoẹt!
Một đạo hàn quang bắn thẳng về phía Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay ra kẹp lấy.
Ong ong ong.
Một luồng ngọc sắc đỏ sẫm nhảy nhót trên đầu ngón tay của hắn.
Là một cây trâm cài tóc Hải ngọc màu đỏ nhạt, trên đó còn tràn ngập mùi thơm của gió biển nhàn nhạt, chính là thứ được thiếu nữ xe lăn lấy xuống từ trên tóc.
Lâm Bắc Thần đặt bên lỗ mũi, nhẹ nhàng hít hà, nói: "A, đây chính là hương dầu bôi tóc của mỹ thiếu nữ sư tỷ sao? Yêu rồi yêu rồi... Ngươi yên tâm, dưới hoa mẫu đơn...ừm, ta nhất định sẽ trọng thương trong tay ngươi, khiến cho tất cả mọi người đều nhìn thấy."
Nói xong, không đợi Viêm Ảnh phản ứng lại, cả người liền chìm vào dưới mặt đất. Thiếu nữ xe lăn Viêm Ảnh nghiến răng nghiến lợi.
Tên não tàn này, một câu nói đã có thể có được năng lực chọc giận nàng.
...
...
Đêm dài đằng đẵng, không quan tâm giấc ngủ.
Cao Thắng Hàn suốt cả đêm đều đứng ở dưới tường tây thành Địch Lâu, giống như hòn vọng phu nhìn về phía đại doanh của Hải tộc ở phía xa xăm, chờ đợi cái gì đó. Còn Lữ Văn Viễn cùng với tầng lớp cao tầng trong quân, rất nhanh sau đó cũng phát hiện ra một chút manh mối.
Thế công của đại quân Hải tộc đã bắt đầu chậm lại rồi.
Phía đại doanh ở phía xa đã xuất hiện một trận hỗn loạn.
Tiếp theo là tiếng nổ liên miên không dứt, cùng với âm thanh chiến đấu của cường giả.
Tiếng rống tức giận của một số cường giả Hải tộc...
Chiến đấu hỗn loạn ngắt quãng như vậy duy trì liên tục cho đến bình minh.
Còn lúc này đây, thế công của đại quân Hải tộc cuối cùng đã rút lui rồi.
Các binh sĩ bia đỡ đạn tầng lớp thấp liên miên không dứt giống như thuỷ triều kia, trong tiếng hét thu binh ở phía xa ở đại doanh truyền đến, giống như nước biển thuỷ triều xuống biến mất mà rút lui...
Binh sĩ của Triều Huy thành đã ác chiến mấy ngày đêm, trong khoảnh khắc này, dường như co quắp mà ngã xuống đầu tường thành, thở dốc từng ngụm, giống như cá chết sống sót sau tai kiếp!
Nhìn bóng dáng giống như ác mộng ở dưới thành đã rút lui, áp lực trong lòng của tất cả mọi người cuối cùng đã bị quét sạch sành sanh.
Mặc dù không biết tiếp theo đây thế công có phải vẫn sẽ đến hay không, nhưng ít nhất bây giờ có thể thở một hơi thật thoải mái.
Trên mặt của đám người Lữ Văn Viễn cũng hiện ra biểu hiện phức tạp, trong sự cuồng hoan mang theo vẻ kinh ngạc khiếp sợ.
Bọn hắn biết, Lâm Bắc Thần đêm qua đã xuất thủ rồi.
Hắn đi 'Sắc dụ' rồi.
Một thử nghiệm hoang đường tới cực điểm, còn nước còn tát.
Nhưng bây giờ, hình như là thật sự có tác dụng.
Lâm Bắc Thần dường như đã thật sự dựa vào khuôn mặt quần là áo lượt anh tuấn đến nghịch thiên kia của hắn, khiến đại quân của Hải tộc lui binh rồi.
Cái này...
Chẳng lẽ dáng dấp đẹp trai thì thật sự có thể muốn làm gì thì làm sao?
Làm như vậy mà cũng được.
Trên mặt của Cao Thắng Hàn cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Không phải chứ, không phải chứ, không phải chứ...
Không phải là kế hoạch của Lâm Bắc Thần đã được như ý rồi đấy chứ?
Một trận chiến tranh tử thương vô số, chỉ dựa vào một gương mặt đẹp trai liền giải quyết được sao?
Không đúng.
Bây giờ đưa ra kết luận vẫn còn hơi sớm.
Cũng có thể là Lâm đại thiếu sắc dụ thất bại, thẹn quá hoá giận, trực tiếp nổi đoá, lòng tự tôn bị kích thích khiến hắn bộc phát ra sức mạnh gấp mấy lần, lại lần nữa đánh xuyên đại doanh của Hải tộc.
Cho nên...
Chờ một chút.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa.
Lúc này, một thân ảnh bị mấy chục thân ảnh của cường giả Hải tộc đuổi đánh, giống như bị chó rượt, điên cuồng xông về phía tường thành.
"Là Lâm đại thiếu..."
Cao Thắng Hàn vừa nhìn qua đã nhận ra thân phận của thân ảnh kia, lập tức không chút do dự phóng ra tu vi cấp thiên nhân, lập tức ra tay tiếp ứng.
Trong mấy hơi thở đã đánh giết một số cường giả Hải tộc truy kích, thành công nghênh đón được Lâm Bắc Thần trở về trên tường thành.
Chỉ thấy Lâm đại thiếu toàn thân đều là máu, thương thế cực nặng.
"Nhanh, đi Địch Lâu đại điện, nhanh chóng triệu đại y sư..."
Cao Thắng Hàn rống to.
Đám người vây quanh Lâm Bắc Thần, đồng loạt xông về phía Địch Lâu đại điện ở tây thành.
"Không cần lo lắng, ta có thể tự cho mình bú sữa..."
Lâm Bắc Thần giãy giụa, thôi động Huyền khí thuỷ hệ, từng luồng thuỷ hoàn màu xanh da trời không cần tiền ném trên đầu mình, không chút do dự cho mình bú sữa đến xanh người.
Một lúc sau.
Lâm đại thiếu liền mạnh như rồng như hổ, lại là một... Một hảo hán.
Sau khi kinh ngạc, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người hắn.