Tiêu Dã biết gì nói nấy, nói: “Cái này thì ta không biết, có người đồn là lão Lăng chán ghét chiến tranh chém giết, muốn đến Vân Mộng thành có cảnh đẹp yên tĩnh để ẩn cư, cũng có người nói là ban đầu hôn nhân của Lăng Quân Huyền thành chủ và phu nhân không được Lăng gia đồng ý, vì thế Lăng thành chủ từ bỏ quyền thừa kế của gia tộc, miễn cưỡng kết hôn, nhưng cũng bị lưu đày tới Vân Mộng thành...còn chân tướng như thế nào thì chỉ có người Lăng gia mới biết được.”
Lâm Bắc Thần cảm thấy bất ngờ, thật sự không nhìn ra, Lăng thành chủ viêm khí quản nặng lại là một tên si tình, yêu mỹ nhân không tiết giang sơn.
“Tiêu đại ca, tại sao ngươi lại biết nhiều như vậy?” Lâm Bắc Thần tỉnh táo lại, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ những thứ này cũng là Cao Thiên Nhân nói cho ngươi à?”
“Cái này thì không phải.” Tiêu Dã do dự một chút, sau đó nói: “Lâm đại thiếu có chỗ không biết, ta cũng là người kinh thành, lúc còn nhỏ có ở kinh thành một thời gian, cho nên nghe được một số lời đồn đại.”
“Thì ra Tiêu đại ca có hộ khẩu ở kinh thành, thất kính thất kính rồi.” Lâm Bắc Thần bất ngờ nói.
Vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng cũng tới đại quân doanh của Triều Huy.
Nhìn thấy Lâm đại thiếu dẫn người tới, thị vệ canh cổng cũng không ngăn cản, lập tức tiến lên chào theo kiểu nhà binh, bày tỏ vẻ hâm mộ, đưa mắt nhìn đám người Ngân Bạch Vệ đang thúc ngựa vào, thái giám trung niên mang theo một ít tâm phúc đi phía sau Ngân Bạch Vệ, trên đường đi không biết bao nhiêu lần nghiến răng nghiến lợi chửi bới.
Lúc này nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của tên thái giám trung niên hơi đông cứng lại, sau đó lập tức lộ ra vẻ giễu cợt rõ ràng.
Con trai của tội quan ở trong doanh trại của đại thành lại vô kỷ luật và kiêu ngạo như vậy, vênh váo đắc ý thì cách cái chết không còn xa nữa đâu. Thăng trầm ở trung tâm quyền lực đầy mưu mô mấy chục năm, để đối phó với loại kiêu ngạo và lỗ mãng ở nơi này, hắn có cả triệu cách giết người không thấy máu.
Lát sau.
Lâm Bắc Thần đến cổng chính đại điện của quân đội, tung người xuống ngựa, ném dây cương cho Cung Công, nói: “Các ngươi đợi ở bên ngoài đi.”
“Vâng, thiếu gia.” Cung Công nói.
Lâm Bắc Thần cùng Tiêu Dã bước nhanh vào đại điện.
“Ồ, Lâm thiếu gia, cuối cùng ngươi cũng đến.”
Lữ Văn Viễn nhận được bẩm báo, tiến lên đón nói: “Cao đại nhân phái người đi tìm ngươi cả đêm, ngươi đã ở đâu vậy, làm bọn ta tìm mãi.”
Lâm Bắc Thần nói thật: “Đi Vạn Hoa Lâu nghe hát, nhân tiện ngủ lại một đêm.”
Lữ Văn Viễn lảo đảo tại chỗ, hóa ra là đi dạo ở thanh lâu, còn nói hùng hồn như vậy, thật là...phong cách của Lâm đại thiếu mà.
Lâm Bắc Thần vừa vào vừa nói: “Lão Cao tìm ta làm gì? Nghe nói khâm sai tới đây?”
Lúc này...
“Ha ha, Lâm lão đệ, ngươi đến rồi.” Giọng của Cao Thắng Hàn truyền đến.
Thấy một cường giả cảnh giới thiên nhân mặt mũi thông thường cùng ba nam tử trung niên khí chất không tầm thường từ sâu trong đại điện chủ động tới chào hỏi, mỉm cười nói: “Khâm sai đại nhân cùng các vị đồng liêu đều đợi ngươi suốt đêm, mau đến đây, ta giới thiệu với ngươi một chút.”
Lâm Bắc Thần đảo mắt qua ba nam tử trung niên, họ đều là những quan chức đang ở độ tuổi ba mươi. Nói một câu trai trẻ cũng không quá đáng, huyền khí dao động trên người cũng không yếu, ít nhất cũng đạt cấp võ đạo tông sư. Ba người kia cũng quan sát dò xét Lâm Bắc Thần.
“Đây là khâm sai Phi Tuyết đại nhân.” Cao Thắng Hàn nhìn về phía nam tử trung niên mặc áo trắng bình thường giới thiệu với Lâm Bắc Thần.
“Lâm đại thiếu, nghe danh đã lâu.” Nam tử trung niên mỉm cười gật đầu hỏi thăm, trông rất hiền lành.
Đây chính là khâm sai Phi Tuyết nhất sát? Không giống như trong tưởng tượng là một người có sức mạnh kinh người của một quan chức cấp cao, thậm chí nếu nhìn kỹ, nét mặt lại khá thanh tú, hơi có phong cách của người tri thức, lúc nói chuyện thì luôn mỉm cười, bộ dạng như thể tú tài thi rớt trong mấy trường tư thục ở Vân Mộng thành bị cuộc sống vùi vập mất đi nhuệ khí vậy.
Nhưng mà bởi vì cách miêu tả trước đó của Tiêu Dã nên trong tâm trí của Lâm Bắc Thần hiện lên một người như một tên xã hội đen già nua, thích núp sau lưng để bày mưu tính kế.
“Chào khâm sai đại nhân.” Lâm Bắc Thần cũng gật đầu, coi như đáp lễ. “Vị này là cấm vệ quân của hoàng thành Lâu Sơn Quan, Lâu đại nhân.”
Cao Thắng Hàn lại giới thiệu: “Lâu đại nhân cũng là thiếu niên, thiên tài võ học đứng đầu thế hệ mới của đế quốc, hai người có thể kết thân với nhau.”
Lâu Sơn Quan có thân hình cao lớn, mặt chữ chữ điền, góc cạnh khuôn mặt rất rõ ràng, giống như được gọt giũa cẩn thận, đôi mắt báo và lông mày sắc nét, mũi thẳng và miệng rộng, mặc áo giáp nhẹ, tạo cho Lâm Bắc Thần cảm giác là kiểu quân nhân thô lỗ và mạnh mẽ, khí thế chèn ép cực mạnh, đặc biệt là khi hai con mắt quét qua, giống như hai con dao lóc xương vậy, muốn cạo thân thể Lâm Bắc Thần ra thành một màu trắng trong suốt.
Trong mắt hắn có một tia háo hức muốn thử, nhưng cuối cùng vẫn khắc chế được, gật đầu một cái với Lâm Bắc Thần coi như chào hỏi.
Lâm Bắc Thần cũng không bận tâm, gật đầu đáp lại. Hắn có thể hiểu ý nghĩa của từ “kết thân” mà Cao Thắng Hàn đã nói...
Lâu Sơn Quan có thể kết bạn.
“Vị này là Trịnh Tương Long Trịnh đại nhân, sở trưởng sở hậu cần của quân đội kinh thành.” Cao Thắng Hàn nói ngắn gọn.