Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 118 - Chương 118: Không Mời Mà Tới

Chương 118: Không mời mà tới

Bốn người xếp thành hàng đứng vững trong sân.

Lâm Bắc Thần cũng tranh thủ thời gian quan sát Hàn Bất Phụ cùng Bạch Khâm Vân vài lần.

Hàn Bất Phụ là một người trẻ tuổi thân hình gầy gò, hai gò má cao, lông mày hình chữ bát, mắt nhỏ dài hơi híp, bờ môi mỏng, mũi cao thẳng, nói chung là khá tuấn tú. Chỉ là lông mày của người này từ đầu đến cuối đều nhăn lại, cứ như đang có chuyện phiền lòng vậy.

Còn Bạch Khâm Vân thì là một cô bé mặc trang phục kiếm sĩ màu trắng, khuôn mặt trái xoan tinh xảo, làn da trắng nõn nà, vì còn nhỏ tuổi nên trông có chút bụ bẫm cùng với đó là mái tóc dài màu đỏ rượu, không biết là do trời sinh hay nhuộm tóc nhưng nhìn tổng thể thì có thể kết luận cô bé này trong tương lai chắc chắn sẽ là một mỹ nhân. Chưa hết, mặc dù trên người cô bé sở hữu khí chất băng lãnh, lạnh nhạt đối với tất cả mọi người nhưng nếu kết hợp với dung mạo xinh đẹp như một viên ngọc không chút tỳ vết thì sẽ tạo thành một phiên bản “Băng sơn mỹ nhân” thực thụ, đủ để cho rất nhiều người phải động tâm.

“Ngày hôm nay cả ba vị chủ nhiệm của các cấp học đều có mặt ở đây, cùng với đó là sự xuất hiện các giáo viên lâu năm trong học viện để tạo thành một tổ kiểm tra chuyên nghiệp, chuẩn bị tiến hành khảo nghiệm để biết được thực lực chính xác của từng người các trò, nhằm thuận tiện cho việc xây dựng nội dung chương trình đặc huấn một cách thật hiệu quả, giúp các trò có thể tăng cường thực lực của mình trong phạm vi lớn nhất. ” Một vị giáo viên đã già, râu tóc bạc phơ, mặt mũi hiền lành nghiêm túc nói.

Dừng lại một chút, ông ta nói tiếp:”Đây chính là một cơ hội hiếm thấy mà các bạn học khác dù có muốn cũng không thể có được, vì vậy bốn trò cần phải tận dụng thật tốt cơ hội trời ban này, không nên có ý định giấu giếm thực lực của bản thân, cứ thoải mái phô diễn toàn bộ kỹ năng mà mình có ra là được. Khảo nghiệm lần này tổng cộng chia làm...”

Sau lời giới thiệu của vị giáo viên già thì bốn người Lâm Bắc Thần cũng dần dần hiểu được nội dung của lần khảo nghiệm này.

Không thể không nói, nội dung của lần khảo nghiệm này nếu so với kì thi đấu giữa năm của học viện thì đúng là một trời một vực, kĩ lưỡng và tỉ mỉ tới từng chi tiết.

Chỉ mỗi khảo nghiệm Huyền lực thôi mà đã chia ra thành các hạng mục nhỏ để kiểm tra, bao gồm: Cường độ Huyền lực, tần suất Huyền lực, tốc độ vận chuyển Huyền lực, chấn động Huyền lực, tốc độ khôi phục Huyền lực, khả năng duy trì Huyền lực, . . . tổng cổng mười hạng mục.

Mà ngoại trừ khảo nghiệm Huyền lực thì bốn người họ còn phải khảo nghiệm sức mạnh thân thể, khảo nghiệm tinh thần lực, khảo nghiệm kiếm kỹ, khảo nghiệm ngộ tính, khảo nghiệm nghị lực, . . . . và các loại khác.

Nói đơn giản thì nó giống như kiểm tra sức khoẻ tổng thể ở trái đất vậy.

Nghe xong phần giới thiệu, Lâm Bắc Thần liền cảm thấy trong lòng vô cùng kích động.

Có được nhận thức chính xác về thực lực chân chính của bản thân là điều mà trước giờ hắn vẫn luôn nghĩ tới, vừa hay lại có thể tận dụng các khảo nghiệm này để hoàn thiện đánh giá.

Còn về phần có muốn giữ lại át chủ bài hay không thì phải thông qua quá trình khảo nghiệm mới biết được, tốt nhất là cứ tùy cơ ứng biến trước đã.

“Bốn trò chính là niềm tự hào của học viện Sơ Cấp Số 3 và cũng là niềm hy vọng duy nhất của cả học viện, học viện Sơ Cấp Số 3 chúng ta có thể tái hiện lại vinh quang ngày xưa hay không, tất cả đều phải trông đợi vào sự thể hiện của các trò.” Sở Ngân cực kỳ mong đợi nói.

Hai vị chủ nhiệm còn lại cũng tương tự như vậy, dùng lời nói để khích lệ tinh thần của bốn người Lâm Bắc Thần.

“Chuẩn bị, bắt đầu tiến hành khảo nghiệm, Bạch Khâm Vân là người đầu tiên. . . . . ” Vị giáo viên già còn chưa nói hết câu thì đột nhiên có một giọng nói khác vang lên.

--

“Chờ một chút.” Một thiếu niên tóc vàng, diện mạo anh tuấn chậm rãi bước vào bên trong sân.

Phía sau lưng hắn, ngoại trừ giáo viên trông coi bên ngoài Ma Kiếm quán thì còn có hai vị quan viên thuộc Sở giáo dục của Vân Mộng thành.

Một người trong số đó chính là ‘mặt sắt lưỡi độc’ Lý Thanh Huyền.

Lúc này sắc mặt của hắn có chút âm trầm, rõ ràng là tâm trạng đang không được tốt nhưng vẫn miễn cưỡng mở miệng giới thiệu: “Phan chủ nhiệm, Sở chủ nhiệm, Lưu chủ nhiệm, vị này là Tào công tử Tào Phá Thiên tới từ Bạch Vân thành, đến đây theo lệnh của đại sư Bạch Hải Cầm để đưa thiếp mời tham dự ước hẹn đấu kiếm. ”

Tào Phá Thiên?

Lâm Bắc Thần có hơi suy nghĩ, sau đó ngay lập tức chuyển sự chú ý sang người thiếu niên tóc vàng nãy giờ vẫn đang đứng, tập trung quan sát thật kỹ.

Đối phương thoạt nhìn cũng chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, mặc trên người một bộ trang phục màu trắng, thân hình rắn rỏi, ngoại trừ diện mạo anh tuấn ra thì còn có sự tự tin mạnh mẽ, khí chất cao cao tại thượng cùng thần thái bất phàm. Kiểu người này có đặc điểm là khiến cho người ta đã nhìn một lần thì không thể nào quên được, thuộc dạng nhân vật tuấn phẩm khó gặp.

Đây chính là thiên tài kiếm đạo được Đinh giáo viên bồi dưỡng tận tình nhưng sau đó lại phản bội sư môn sao?

Lâm Bắc Thần nghĩ thầm trong lòng.

Trùng hợp là vào lúc này, ánh mắt của Tào Phá Thiên cũng hướng về phía hắn, đánh giá từ trên xuống dưới.

Hai mắt của Lâm Bắc Thần ngay lập tức híp lại.

Hành động này hoàn toàn xuất phát từ bản năng của hắn, giống như phản ứng của dã thú khi gặp phải đối thủ mạnh vậy.

Sau đó, Lâm Bắc Thần lại cảm thấy cực kỳ quái dị.

Rõ ràng đây là lần đầu hắn gặp Tào Phá Thiên nhưng trong ánh mắt của hắn ta lại không hề che giấu địch ý đối với bản thân, cứ như giữa hai người có mối thù giết thê đoạt tử vậy. Lâm Bắc Thần cũng dám chắc nếu như không có đám người Sở Ngân ở đây thì Tào Phá Thiên nhất định sẽ ngay lập tức rút kiếm ra đâm chết hắn.

Rất nhanh sau đó, Tào Phá Thiên liền thu lại ánh mắt đang đặt trên người Lâm Bắc Thần.

“Ha ha, tại hạ không mời mà tới, mong ba vị chủ nhiệm không trách tội.” Thiếu niên tóc vàng hời hợt nói, trên mặt còn mang theo ý cười nhàn nhạt.

Bình Luận (0)
Comment