Tần Lan Thư ngẩn người.
Lăng Quân Huyền sững sờ.
Lăng Thần ở bên cạnh lẳng lặng nhìn Lâm Bắc Thần.
Trên khuôn mặt trứng ngỗng trắng nõn tinh xảo của nàng mang theo nụ cười điềm tĩnh, đôi mắt xinh đẹp thuần khiết, giống như ẩn chứa hàng vạn ngôi sao, cũng không nói gì, cứ như lẳng lặng như vậy mà nhìn hắn.
Còn những người khác, cuối cùng cũng đều đột nhiên tỉnh ngộ.
Chẳng trách.
Chẳng trách Lâm Bắc Thần giống như một kẻ ngốc, sống chết muốn tự hủy hoại tiền đồ mà cướp cái nồi đen này.
Thì ra...
Bởi vì tình yêu.
Tiểu tử này, cũng thực sự là ngu ngốc.
Đương nhiên, cũng tuyệt đối đủ ngốc.
Người người đều đồn hắn là một tên não tàn, thật không phải là không có đạo lý.
"Đây là chuyện của Lăng Gia ta, liên quan gì tới ngươi chứ?"
Trong mắt của Tam trưởng lão Lăng Tư Thối lóe lên tinh mang, một số mưu đồ đã định sẵn trong lòng.
Cái loại đần độn tình trường này là dễ khống chế nhất rồi.
Ông ta đắc ý cười cười, nói: "Thần Nhi mặc dù không phải cháu gái ruột của ta, nhưng cũng phải gọi ta một tiếng gia gia, ngươi muốn có được sự coi trọng của nàng, trước tiên phải qua cửa của người làm gia gia như ta đây, ha ha, bây giờ ta đã có thể tỏ thái độ rõ ràng: “Ta không đồng ý."
Lâm Bắc Thần dùng một loại ánh mắt 'Ngươi là cái thá gì' liếc nhìn ông ta một cái. Lăng Tư Thối không để tâm, cười lạnh nói: "Thần Nhi là Thiên Kiêu của Lăng gia nhất mạch, được Lăng Gia ta xem trọng, hôn sự của nó, bắt buộc phải có sự đồng ý của Lăng Gia ta, làm sao có thể giống như một dân nữ bình thường, tự do tùy ý? Lâm Bắc Thần, nếu như ngươi muốn lấy lòng nó, tốt nhất..."
Ba!
Một tiếng tát vang dội.
Tam trưởng lão của Lăng Thị ba hoa chích choè, chỉ cảm thấy hoa mắt, trong nháy mắt sau đó nửa bên mặt trái liền giống như bị búa sắt đập trúng, bay ra ngoài.
Xoay người 1080 độ và lộn ngược ra sau một trăm tám mươi độ trong không trung.
Bùm!
Hắn gắt gao ngã trên mặt đất.
Lâm Bắc Thần liền ngẩn ngơ.
Ây da?
Ta vẫn còn chưa xuất thủ, tại sao hắn lại bị tát bay rồi?
"Lão già, ta nhịn ngươi rất lâu rồi."
Lăng Thần vén tay áo lên, xông lên lại cho một cước.
Bùm!
Lăng Tư Thối liền bị đá ra khỏi đại sảnh, hung hãn đập vào hòn non bộ trong viện. Ầm ầm.
Hòn non bộ sụp đổ.
Đá vụn chôn vùi một nữa thân thể của hắn, hai cái chân còn lại co giật ở bên ngoài. Đám người lúc này mới phản ứng lại, thì ra vừa rồi chính là tiểu thiên kim Lăng Gia vừa xuất hiện đã biểu hiện dịu dàng hiền lương, phong độ thục nữ này ra tay, một cái tát hất bay vị tam trưởng lão này.
"Thần Nhi, con..."
Hắc tuyến trên trán của phu thê Lăng Thị rũ xuống.
Nha đầu này...Lại nữa rồi.
Còn những người khác với vẻ mặt sững sờ nhìn về phía Lăng Thần.
Nha đầu này...Có chút bạo lực đấy.
Phong cách hành sự kiểu này, rất quen thuộc —— không phải chính là phong cách của Lâm Bắc Thần sao?
Quả nhiên là...Rất xứng đôi.
Cuối cùng, không có ai lại dám phản đối nữa, Lâm Bắc Thần lấy được thánh chỉ.
Phi Tuyết Nhất Sát với vẻ mặt tràn đầy bất lực, nhưng cuối cùng dưới tình huống kiếm kề trên cổ, hắn đành phải đem những vật đại diện cho quyền lực như quan ấn, hổ phù, quan bào...đều giao hết cho Lâm đại thiếu.
"Ka ka ka ka..."
Lâm đại thiếu phát ra tiếng cười quỷ quyệt: "Còn có ai nữa không?"
Hắn rất kiêu ngạo.
"Ha ha, tiểu tạp chủng tự hủy hoại tiền đồ."
Trịnh Tương Long không khỏi cười trên nỗi đau của người khác.
Tiếp nhận cái nồi đen này, cho dù là thiên nhân, đến lúc đó cũng chịu không nổi.
Bão táp dư luận của đế quốc, chắc chắn có thể tiễn ngươi lên giàn hỏa thiêu.
"Lâm đại thiếu..."
Cao Thắng Hàn còn muốn nói điều gì đó.
Lâm Bắc Thần nói: "Dừng lại, gọi ta là đại tổng quản, ha ha ha ha."
Trên trán của Cao Thắng Hàn một hàng hắc tuyến rũ xuống.
Nhanh như vậy đã nhập kịch rồi.
"Đại tổng quản, tiếp theo đây ngươi định làm thế nào?" Hắn thay đổi xưng hô hỏi. Lâm Bắc Thần nói: "Đương nhiên là đi cắt đất cầu hoà, đợi đến khi chuyện này làm xong, ta còn muốn cùng các ngươi đi đến kinh thành."
Hắn quay đầu liếc nhìn Trịnh Tương Long, nói: "Ngươi, đúng, chính là ngươi, đừng xem nữa... Bắt đầu từ hôm nay, cứ đi theo ta, bảo ngươi làm gì thì làm cái đó, biết rồi chứ?"
Trong lòng của Trịnh Tương Long liền run lên, vừa định bày tỏ phản đối, mình đường đường là nhân vật thứ ba của ba người trong đoàn khâm sai, làm sao có thể...
Hắn tức giận ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt của Lâm Bắc Thần hung mang lấp lóe, thế là hắn nói: "Được."
Lâm Bắc Thần nói: "Ta không có cưỡng ép ngươi chứ?"
"Không có." Trịnh Tương Long nói.
"Mọi người đều nghe thấy rồi đấy, là hắn tự nguyện, không phải ta ép buộc hắn." Lâm Bắc Thần nói.
Mọi người: ((′- -)- -)- -).
Lâm Bắc Thần lại nhìn về phía phu thê Lăng Quân Huyền, hành lễ nói: "Bá phụ, bá mẫu, bây giờ ta đã là đại lão đệ nhất của Phong Ngữ hành tỉnh rồi, có chuyện gì tuyệt đối không được khách khí, có thể nói với ta bất cứ lúc nào, ai dám cậy già lên mặt nói linh tinh, ta sẽ tiễn hắn đi gặp thượng đế..."
Nói xong, ánh mắt liền quét qua Lăng Tư Thối vừa mới bị khiêng ra khỏi hòn non bộ.
Người sau mặt tràn đầy giận dữ, nhưng dưới ánh mắt này, tất cả phẫn nộ giống như một cái rắm, lập tức bị nén trở lại.
Vợ chồng Lăng Quân Huyền dở khóc dở cười.
Lâm Bắc Thần chắp tay, nói: "Việc này không nên chậm trễ, ta cáo từ trước."
Hôm nay đã biểu diễn kết thúc, không thể quá nóng vội, cần phải chậm rãi tiến công chiến lược.
"Ta tiễn huynh."
Lăng Thần chủ động nói.