Tiến vào đại trướng.
"Lâm thiếu gia, lão gia tử nhà ta cho mời."
Vân Nương thân mặc áo choàng màu đỏ, nũng nịu hành lễ với Lâm Bắc Thần.
Nàng khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, chính là độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của một nữ tử, giống như một cây đào mật sắp chín muồi, thân khoác áo choàng đỏ rộng rãi, cũng không che giấu được dáng người yểu điệu duyên dáng, chỗ nên đầy thì đầy, chỗ nên lõm thì lõm, tóc dài chải lên, tóc mai như đao, đôi mắt chứa đựng tinh tú, mũi cao thẳng, cánh môi hồng nhuận kiều diễm, khóe miệng đường cong ưu mỹ mê người giống như đạo khắc.
Mỹ nhân rất xuất sắc.
"Được."
Lâm Bắc Thần nói: "Vân Nương tỷ tỷ chờ chút, ta thay một bộ y phục khác, lập tức rời đi."
Một lát sau.
Lâm Bắc Thần thân cưỡi ngựa trắng, Vân Nương ngồi trong xe ngựa, cùng nhau xuất phát.
Nửa canh giờ sau, hai người đi tới Phi Tinh Các, thanh lâu nổi tiếng nhất khu vực thành thứ tư ở Triều Huy thành, xuống ngựa dừng xe, vai sóng vai tiến vào.
Cảnh này rơi vào trong mắt của rất nhiều người có lòng.
Hình ảnh thậm chí bị Lưu Ảnh thạch ghi lại.
Thời gian trôi nhanh.
Sau khoảng một canh giờ, Lâm Bắc Thần cưỡi ngựa rời đi.
Nửa canh giờ sau.
Lăng phủ.
"Phụ thân, tiểu tử kia đã trả lại thánh chỉ rồi sao?"
Lăng Quân Huyền nhìn lão phụ thân Lăng Thái Hư cả người đầy mùi rượu quay về, liền hỏi.
Lăng Thái Hư uống một ngụm rượu, nói ‘tiểu chết tiệt kia không cứu nổi, từ bỏ đi."
Không trả thánh chỉ?
Lăng Quân Huyền và Tần Lan Thư liếc mắt nhìn nhau, vô cùng ngạc nhiên.
Phụ thân đích thân ra mặt, cũng không thể vãn hồi sao?
"Tiểu tử kia là một mảnh chân tình đối với Tiểu Thần Nhi, hận không thể vì nó lên núi đao xuống biển lửa."
Lăng Thái Hư cảm khái vô hạn nói: "Không hổ là người ta chọn trúng, nam từ khó gặp trên đời này, rất có phong thái của vi phụ ta lúc còn trẻ, kiên quyết muốn bảo vệ vinh quang của gia tộc Lăng Thị chúng ta, không thể để cho Tiểu Thần Nhị bị người ta dị nghị...ôi, tùy hắn đi, suy cho cùng cũng là nỗi khổ tâm."
"Hắn... Lại có tình cảm sâu nặng như vậy sao?"
Tần Lan Thư cũng bị kinh ngạc.
Nàng nhìn trượng phu của mình.
Người sau cau mày.
Rất rõ ràng, Lão Lăng nghĩ tới mình năm đó.
Vì người trong lòng mà từ bỏ quyền thừa kế gia chủ của Lăng Gia, từ đây bị trục xuất tới tiểu thành biên giới.
Có người làm phụ mẫu nào mà không hi vọng nữ nhi mình có thể gặp được người tốt chứ?
Đáng tiếc...
Vận mệnh bất công, tạo hóa trêu ngươi.
"Hai người các con cũng suy nghĩ thật kỹ đi, năm đó các con vì ở bên nhau, cũng đã nói ra lời gì?"
Lăng Thái Hư nhìn con trai con dâu, nói: "Nhất là con, Tiểu Lan, ban đầu con đã từng nói, nếu như không thể ở bên cạnh người mình yêu, cho dù có trường sinh bất lão, cũng không muốn, vì tiểu tử thối vô dụng nhà ta, ngay cả Băng Vân Thần Cung cũng từ bỏ..."
Tần Lan Thư yên lặng không nói.
Bà nhớ tới phụ mẫu của mình.
"Lâm Bắc Thần... quả thực không tệ."
Bà ngẩng đầu lên nói: "Phụ thân, hắn... Thật sự nói những lời đó sao?"
Lăng Thái Hư húp một hớp rượu: "Đương nhiên..."
Đương nhiên có mới là lạ.
Cẩu vật kia tràn đầy phấn khởi bàn luận với mình dùng sắc đẹp thuyết phục đại soái Hải tộc, đã sắp xếp xong xuôi tất cả, bảo lão nhân gia ta không cần nhúng tay nhiều chuyện... Cẩu vật, hoàn toàn không có nắm vững trọng điểm.
Nếu như lão nhân gia ta còn không giúp hắn vẽ dấu chấm tròn, tên cháu rể tiểu thiên nhân bình thường không có gì lạ này chẳng phải là sắp gà bay trứng vỡ rồi sao? "Haizz, là đứa trẻ tốt... Đáng tiếc..."
Tần Lan Thư thở dài một hơi. ...
...
Thời gian trôi nhanh.
Ngày thứ hai.
Giữa trưa.
Cửa tây của Triều Huy đại thành mở ra.
Lâm Bắc Thần thân cưỡi ngựa trắng, mang theo đại lão của sứ đoàn khâm sai Trịnh Tương Long, đi ra khỏi thành, đi tới đại doanh của Hải tộc.
Vô số người chứng kiến cảnh này.
Vô số ánh mắt đều tập trung vào trên bóng lưng của Lâm Bắc Thần.
Còn tên Trịnh Tương Long kia run lẫy bẫy, kinh hồn bạt vía, làm nổi bậc bóng lưng của Lâm đại thiếu khiến hắn càng anh dũng kiên cường hơn.
Trịnh Tương Long muốn khóc.
Cái kiểu khóc lớn oa oa kia.
Lần này tới Phong Ngữ hành tỉnh, bản thân rõ ràng là đã xem qua hoàng lịch, còn xem quẻ trong thần điện.
Quẻ tượng biểu thị: Đại cát đại lợi.
Kết quả bây giờ lại phải cùng với cái tên điên này đi đến đại doanh của Hải tộc tự tìm đường chết —— cái này có chỗ nào là đi nghị hoà chứ, rõ ràng là đi nộp mạng thì có. Cũng bởi vì tên điên Lâm Bắc Thần này nói nghị hòa có nguy hiểm, ra khỏi thành phải cẩn thận, hắn nguyện vì hàng vạn con dân trong thành mà đi mạo hiểm, kết quả khiến rất nhiều người đều cảm động, nhưng vấn đề là, con mẹ ngươi nguyện đi mạo hiểm, ngươi kéo theo ta làm cái gì? Ngươi có hỏi qua ý kiến của ta chưa?
Hơn nữa, càng đáng ghét hơn là cái tên khốn kiếp này, bản thân thì cưỡi bạch mã, lại để ta đi bộ?
Ta đường đường là nhân vật thực quyền cấp Ty trưởng trong kinh thành, cứ như vậy mất hết mặt mũi sao?
"Ta thân cưỡi ngựa trắng đi Tam Quan, ta đổi Tố Y về Trung Nguyên, thả xuống Tây Lương, không ai quản, ta một lòng chỉ muốn Vương Bảo Xuyến..."
Lâm Bắc Thần cầm roi dài trong tay, gật gù đắc ý khịt mũi nói.