Ầm ầm!
Phi thuyền đột nhiên trở nên chấn động kịch liệt.
Ngay sau đó xung quanh vang lên tiếng thét chói tai, tất cả mọi thứ trong khoang thuyền, đều kịch liệt xoay tròn.
Chết tiệt, thật sự là sắp rơi máy bay.
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu Lâm Bắc Thần.
Sau đó hắn theo bản năng đưa tay trái phải ôm lấy Thiến Thiến và Thiên Thiên, khuấy động Huyền khí, bảo vệ hai thiếu nữ.
Ầm ầm!
Phi thuyền trực tiếp bạo tạc.
Năng lượng khủng khiếp ập tới.
Phi thuyền hóa thành một đám lửa, nổ tung thành vô số mảnh vụn, bắn vào trong hư không. Tiếng nổ xen lẫn với tiếng kêu thảm thiết.
"Có chuyện gì vậy?"
Lâm Bắc Thần hét lớn, Huyền khí cấp thiên nhân khuếch tán ra ngoài, tận sức xua đuổi năng lượng làm nổ tung.
Nhưng năng lượng nổ tung này, thật sự là không thể khinh thường.
Ngay cả Lâm Bắc Thần cũng cảm thấy xung kích kịch liệt, cơ thể chấn động mạnh, Huyền khí tiên thiên thổ hệ hộ thần cấp thiên nhân trong nháy mắt đã bị đánh vỡ.
"Thủy hệ."
Lâm Bắc Thần thấp giọng hét.
Huyền khí tiên thiên thuỷ hệ trong nháy mắt bổ túc tới.
Đồng thời, lập tức ném ra mấy chục cái Thuỷ Hoàn màu xanh da trời, nhìn thấy không có ai bị nổ chết, toàn bộ đều được bao lấy, giành được một tia sinh cơ.
"Kiếm đâu."
Hắn gào to một tiếng.
Hơn mười thanh Đại Ngân Kiếm, treo lơ lửng trong hư không, rơi xuống bóng người ở phía dưới, mặc kệ chết sống, đều tiếp lấy.
...
Sau một nén nhang.
Chỗ giao giới giữa Phong Ngữ hành tỉnh và Thanh Sương hành tỉnh.
Một cái xác thuyền vỡ đang thiêu đốt trong rừng tuyết của thung lũng Băng Sơn.
Lâm Bắc Thần nhìn xác của phi thuyền, với vẻ mặt ăn phân.
Cái miệng này của ta cũng không nói toạc ra, sao tuỳ tiện suy nghĩ một chút, cái phi thuyền này đã thật sự bị rơi máy bay rồi chứ?
Không.
Chính xác mà nói, không phải rơi máy bay.
Là nổ tung.
Đang yên đang lành sao lại nổ tung?
Sân bay của đế quốc Bắc Hải kiểm tra tu sửa tuyệt đối là đáng chết mà.
"Đã điều tra rõ rồi, không phải phi thuyền trục trặc, đây là một một vụ ám sát mưu đồ đã lâu."
Tiêu Dã tóc đã bị đốt đi một nửa, vẻ mặt kích động phẫn nộ bước đến hồi báo.
Hả?
Khuôn mặt của Lâm Bắc Thần lập tức tràn ngập sát khí.
Lại là âm mưu? Đúng thật là nhằm vào ta? Lâm Bắc Thần dựng tóc gáy.
Ta vẫn chưa đến Đế Đô đã trở thành mục tiêu của người khác rồi? Là ai làm chứ? Thiên Thảo Vệ Thị đáng nghi nhất. Nhưng cũng không phải là không có khả năng khác. Tại sao ta bảnh bao như vậy vẫn có người muốn giết ta? Lâm Bắc Thần hạ quyết tâm nhất định phải điều tra chuyện này rõ ràng.
Thu hồi tâm trạng nặng nề, Lâm Bắc Thần hỏi: “Tình trạng tử thương thế nào rồi?”
Túc Dã do dự một lát, nói: “Người chết rất nhiều , những người điều khiển phi thuyền toàn bộ đều bị nổ chết, sứ đoàn khâm sai chết hai phần ba, chúng ta cũng tổn thất mấy người...”
Tiếng bước chân vang lên. Lại nhìn thấy Lâu Sơn Quan đỡ Phi Tuyết Nhất Sát cả người là máu, hơi thở yếu ớt đi tới, nói: “Trịnh Tương Long chết rồi...”
Đoàn khâm sai lần này có thể nói là tổn thất nghiêm trọng, đến cả Phi Tuyết Nhất Sát nếu không phải thời khắc quan trọng, có cường giả Lâu Sơn Quan một trong lục đại cao thủ của hoàng thất Cấm Vệ Quân ra tay trợ giúp, chỉ sợ rằng Khâm Sai đại nhân cũng bị nổ tan tành.
“Chết thì cũng đã chết rồi.”
Lâm Bắc Thần hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của Trịnh Tương Long. Y phục trên người rách tan tành, Tiêu Bính Can mặt mũi đen nhòm đi tới, nói: “Ca ca, bạch mã của huynh đã chết rồi, đã bị thiêu chín rồi...” nói rồi còn liếm môi.
“Gì chứ?”
Lâm Bắc Thần đau buồn: “Ngựa của ta không còn nữa? Mau, dẫn ta đến đó.”
Phi Tuyết Nhất Sát và Lâu Sơn Quan sửng sốt. Trịnh Tương Long đường đường là Ty trưởng thực quyền của Đế Quốc, chết rồi ngươi hoàn toàn không quan tâm, bây giờ ngươi lại kích động như vậy chỉ vì một con ngựa chết? Người không bằng ngựa? Hai người nhìn nhau, không biết nói gì, cũng đành đi theo. Chỉ nhìn thấy thi thể con ngựa nằm trong đống lửa, đã bị thiêu cháy đến mức thay đổi, mùi thịt nướng nhàn nhạt bao phủ trong không khí. Sao lại thơm như vậy? Hai người đều cảm thấy ngạc nhiên.
“Con ngựa đáng thương của ta, từ nhỏ ngươi đã bên cạnh ta, vốn dĩ định đưa ngươi đến Kinh Thành ăn uống no say, không ngờ rằng ngươi lại đi trước ta một bước...” Lâm Bắc Thần có chút đau khổ.
Đây là một con ngựa được hắn lựa chọn kỹ càng, huyết mạch tốt nhất, ngày thường cho nó ăn vô số linh đơn thảo dược, chăm sóc cẩn thận, dáng vẻ rất đẹp, không ngờ rằng lại xuất quân chưa thắng đã chết... bị nổ chết, còn bị thiêu chín, quả thực quá thê thảm, nướng quá thơm.
Khụ? Thơm?
Lâm Bắc Thần liếc nhìn, nước miếng bắt đầu chảy xuống.
“Ăn nhiều thảo dược như vậy, nướng chín lại thơm như vậy?
Lâm Bắc Thần suy nghĩ, quả thực không kiềm chế nổi, vậy nên xé một miếng thịt ngựa ăn thử.
Ngon!
Mùi thịt nướng ngoài cháy trong mềm nhanh chóng kích thích vị giác của hắn. Cảm giác linh hồn cũng sắp bay lên rồi. Thơm quá. Hắn lại ăn thêm mấy miếng, tận dụng hết mức triệt để.
“Ngựa à ngựa, ngươi trung thành như vậy, nếu như biết được, cũng mong ngươi có thể cống hiến đến cuối cùng, hy vọng ta ăn ngươi, khôi phục thể lực, đi báo thù cho ngươi.”
Đúng, nhất định là như vậy.
Lâm Bắc Thần rất nhanh đã hoàn thành việc xây dựng tâm lý cho mình, thoải mái ăn lấy ăn để. Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời cũng có chút ngỡ ngàng. Tình tiết này biến đổi hoàn toàn không có logic.
Tiêu Bính Cam lau nước miếng, dè dặt hỏi: “Ca ca, ngon không?”
Lâm Bắc Thần không để ý đến hắn ta.
Tiêu Bính Cam do dự hỏi: “Đệ có thể thử một miếng không?”
Lâm Bắc Thần vừa ăn như hổ đói, vừa nói: “Đừng làm phiền ta ăn.”
Tiêu Bính Cam ồ một tiếng, sau đó trơ mắt nhìn một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được, xé một miếng thịt ngựa ngoài cháy trong mềm ăn thử, mắt trừng tròn.
Ngon quá đi.
Hai huynh đệ lập tức ngồi xổm bên cạnh con ngựa nướng, ngốn nga ngốn nghiến ăn lấy ăn để.
“Lại đây, lại đây ăn đi.” Lâm Bắc Thần kêu những người khác xung quanh.
Một lúc sau, một con ngựa bị thiêu đã biến thành một bộ xương trắng sáng bóng.
Có người sắp cắn phải lưỡi. Trước giờ chưa được ăn thịt ngựa ngon như vậy... không, nói chính xác là trước giờ chưa được ăn miếng thịt nào ngon như vậy.
“Ca ca, có cần đập xương không, tủy xương rất ngon đấy...” Tiêu Bính Cam nóng lòng muốn thử.