Ồ?
Thì ra là người từ trong cung tới.
Là vì mình đã giết mấy tên Cực Quang không quan trọng kia sao? Thật thú vị.
Phải xem thử thái độ của hoàng thất đế quốc đối với chuyện này. Lâm Bắc Thần từ trong suối nước nóng bước ra.
Vương Trung muốn hầu hạ Lâm đại thiếu thay y phục, trực tiếp bị Lâm đại thiếu một cước đá vào mông đồ chó này, ghét bỏ nói: "Bảo Thiến Thiến và Thiên Thiên tới..." Thiên Thiên Thiến Thiến hầu hạ Lâm Bắc Thần thay áo choàng tắm, lau khô tóc sau đó cùng nhau rời đi.
Vương Trung đứng yên tại chỗ, sờ cái mông của mình, nơi đó có dấu chân bị thiếu gia đạp.
Ông ta hài lòng thở dài một hơi, nói: "A, thiếu gia lại lớn lên rồi..."
Một lát sau.
Thượng Chuyết Viên, tiền viện, sảnh ngắm hoa.
Lâm Bắc Thần khoác áo choàng tắm, nghênh ngang đi vào, ánh mắt đảo qua.
Liền nhìn thấy trong sảnh có mấy tên thái giám chết tiệt.
Dẫn đầu là một người thân mặc quan bào màu đỏ thẫm mạ vàng, vừa nhìn qua đã biết là thân phận địa vị cực cao, râu tóc đều xám, nhưng ngũ quan trắng nõn, thoạt nhìn vẫn tính là anh tuấn, lại cho người ta một cảm giác tao nhã lịch sự, nếu như dán lên chòm râu, tuyệt đối là một lão thư sinh phong lưu.
Ngoài ra, còn có mấy quan viên thân mặc long bào màu tím, tuổi tác không giống nhau, đều là khí tức nặng nề, sắc mặt trang nghiêm, khí tức thờ ơ của kẻ bề trên tự nhiên mà tản mát ra, vừa nhìn đã biết là nhân vật quyền quý nắm giữ đại quyền sát sinh trong thời gian dài.
Mấy người kia đều là cường giả võ đạo, năng lượng giao động không thấp.
Nhất là tên thái giám chết tiệt mặc quan bào đỏ thẫm mạ vàng kia, tu vi thâm sâu khó đoán, giống như vực sâu không thấy đáy.
"Các ngươi tìm ta?"
Lâm Bắc Thần đi qua, đặt mông ngồi ở trên ghế chủ tọa, bưng một ly trà lên, uống một ngụm, nói: "Chuyện gì? Ngồi xuống nói đi."
Biểu cảm của mấy người, ai nấy đều không giống nhau.
"Ngươi chính là Lâm Bắc Thần? Ngươi có biết không, lần này ngươi đã gây ra đại hoạ ngập trời..."
Một vị quan viên mặt gầy thân gầy mặc long bào màu tím, trên mặt mang theo vẻ giận dữ, mở miệng quát mắng.
"Ngươi đang dạy ta làm việc ư?"
Lâm Bắc Thần nghiêng mắt nhìn về phía quan viên mặt hóp người gầy này, giọng điện không có khách khí chút nào cả.
"Ngươi đây là thái độ gì vậy?"
Quan viên này lập tức giống như chó sói bị đạp phải đuôi, bị chọc giận, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Ta chính là bộ trưởng của Cảnh Bị Bộ kinh thành chuyên phụ trách chuyện này, ta tên Hạ Sĩ Nhân, ta tới là muốn nói cho ngươi biết, ngươi đại náo đại sứ quán của đế quốc Cực Quang, sát hại thần tiễn thủ của đế quốc Cực Quang, trọng thương tổng võ quan, việc xấu chồng chất, tính chất của chuyện này rất nghiêm trọng, mang đến áp lực cực lớn cho chúng ta, bệ hạ cũng vì vậy mà tức giận, ngươi..."
Ba!
Lâm Bắc Thần giơ tay lên cho một cái tát.
Quan viên tên Hạ Sĩ Nhân này trực tiếp quay người bảy trăm hai mươi độ lộn ngược ra sau 360 độ, bay ra ngoài.
"Đổi một người biết nói tiếng người tới nói chuyện với ta."
Hắn nhận lấy một cái khăn ướt màu trắng từ trong tay của Thiến Thiến, lau cái tay đã tát vào khuôn mặt của Hạ Sĩ Nhân, nói: "Các ngươi ai lên đây?"
Trong sảnh ngắm hoa lập tức trở nên yên tĩnh.
Mấy quan viên trong lúc vội vã vẫn còn chưa kịp phản ứng.
Đợi đến khi bọn họ ý thức được Hạ bộ trưởng lại có thể bị đánh trước trăm mắt dõi theo, liền lập tức hét lên.
Có người xông ra khỏi đại sảnh tới đỡ Hạ bộ trưởng.
Còn có người liền muốn động thủ với Lâm Bắc Thần...
"Dừng tay."
Ngược lại là thái giám soái ca thân mặc quan bào màu đỏ mạ vàng kia, phản ứng cực nhanh, vội vàng quát tháo ngăn cản.
Uy vọng của lão già này không tầm thường, mấy quan viên kia lập tức đều dừng tay. "Trương công công, tiểu tặc này ngông cuồng, không biết trời cao đất dày..."
"Đánh đập quan viên của đế quốc, tội không thể tha."
Mấy quan viên trông có vẻ là thuộc hạ của vị bộ trưởng Hạ Sĩ Nhân kia đều với dáng vẻ 'Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục'.
"Ha ha."
Lão thái giám cười lạnh một tiếng, bất âm bất dương hỏi: "Ta hỏi các ngươi, chỉ dựa vào một cái tát vừa rồi, các ngươi cảm thấy, mình là đối thủ của Lâm đại thiếu sao?" Mấy quan viên lập tức nghẹn họng.
Câu hỏi này của ngài cũng quá không có trình độ rồi.
Nhìn thấu không nói toạc.
Cho dù không phải là đối thủ, cũng phải giả vờ làm bộ làm tịch.
Chúng ta cũng rất khó xử.
Dù sao cũng là người lãnh đạo trực tiếp bị người ta tát vào mặt, chẳng lẽ bọn họ có thể thờ ơ được sao?
"Tất cả lui xuống đi, để ta tới nói chuyện với Lâm đại thiếu."
Lão thái giám xua tay, không khách khí nói.
Mấy quan viên lập tức mặt mày xám xịt lui ra ngoài.
Lão thái giám nhìn mấy tiểu thái giám bên cạnh mình, nói: "Các ngươi cũng lui xuống."
"Vâng."
Các tiểu thái giám giống như những con gà con nghe lời, cũng lui ra ngoài.
Lão thái giám mỉm cười với Lâm Bắc Thần, lại nhìn về phía Thiến Thiến và Thiên Thiên.
"Có gì cứ nói."
Lâm Bắc Thần vắt chân trên mặt bàn, cả người thoải mái dựa ra sau, nói: "Bổn công tử quang minh lỗi lạc, chính khí lẫm liệt, có chuyện gì không thể nói với người khác chứ."
Thiến Thiến và Thiên Thiên cũng rất ăn ý, một trái một phải bóp vai đấm chân cho Lâm đại thiếu, thủ pháp thành thạo bắt đầu xoa bóp.
Mí mắt của lão thái giám nhảy dựng lên.
Phô trương kiểu này... Thật kiêu ngạo.
Trong toàn bộ kinh thành, người trẻ tuổi dám ở trước mặt Trương Thiên Thiên hắn, khinh thường bắt chẹt như vậy, Lâm Bắc Thần ngươi tuyệt đối là người đầu tiên.
Nhưng mà không có cách nào khác.
Ai bảo người ta là thiên nhân chứ?
Tin tức này, trước mắt chỉ có số ít người biết.
"Nô tài Trương Thiên Thiên, bái kiến Lâm thiên nhân."
Lão thái giám cung kính hành lễ với Lâm Bắc Thần.
Sau đó, câu thứ hai của hắn là: "Hạ bộ trưởng bọn họ không hề biết đại thiếu gia ngài đã là cường giả cấp thiên nhân."