Cát Vô Ưu càng nghĩ, trong lòng càng sợ.
Hắn là một người cực kỳ thông minh.
Bằng không, cũng sẽ không đến mức trở thành đệ tử của Đàm Tông Nguyên, tháp chủ của tháp thiên nhân Bắc Hải.
Mà loại người thông minh giống như vậy, bình thường luôn cảm thấy tất cả đều nắm chắc trong lòng bàn tay của mình, một khi gặp phải chuyện vượt ra ngoài kiểm soát thì dễ dàng não bổ.
"Bây giờ phải làm sao đây?"
Cát Vô Ưu tự hỏi lòng mình.
Với chiến lực mà Lâm Bắc Thần biểu hiện ra, tuyệt đối có thể nghiền áp Chu Tuấn Lam.
Suy cho cùng Chu Tuấn Lam cũng chỉ là tu vi cảnh giới thiên nhân cấp hai sơ cấp mà thôi.
Có cần phải đi nhắc nhở Chu Tuấn Lam một chút hay không?
Dù sao thì hắn cho rất nhiều.
Nhưng như vậy, chẳng phải là đắc tội với Lâm Bắc Thần sao?
Một tên lòng dạ hẹp hòi như vậy, nguy hiểm như vậy, ghi thù như vậy, nghe nói còn có chút não tàn, giống như 'Bạch Đỉnh Bình Đầu Thú Ba' trong truyền thuyết, chỉ sợ là một khi bị để mắt tới, nếu muốn thoát khỏi, cũng phải bị lột lớp da.
Cát Vô Ưu trở nên xoắn xuýt.
...
...
"Cuối cùng ngươi đã đến rồi."
Tiếng cười hung hãn tàn bạo của Chu Tuấn Lam vang vọng trong Thiên Nhân Hẻm. Hắn chờ đợi khoảnh khắc này, thật sự là quá nôn nóng rồi.
Đến mức thậm chí cũng không chú ý tới, Lâm Bắc Thần một đường từ trong hẻm mưa đi tới, lại không tổn thất chút nào, điều này có ý nghĩa gì.
"Là ngươi?"
Trên mặt của Lâm Bắc Thần hiện ra một tia kinh ngạc: "Sao ngươi có thể tiến vào trong Thiên Nhân Hẻm?"
Cát Vô Ưu, người luôn quan sát biểu hiện của Lâm Bắc Thần trên màn hình Huyền Tinh, nhìn thấy cảnh này, con ngươi chợt co rút lại.
Còn đang diễn.
Hắn vẫn đang diễn.
Kỹ năng diễn xuất này cũng quá tốt rồi.
Còn Chu Tuấn Lam rõ ràng rất hưởng thụ sự kinh ngạc của Lâm Bắc Thần.
Hắn nhe răng cười, từng bước một tới gần, nói: "Có phải là không ngờ tới? Kinh ngạc không? Kích thích không? A ha ha, thân là quản sự cấp ba của hiệp hội thiên nhân, ta đương nhiên là có tư cách đảm nhiệm chức chủ khảo quan của Thiên Nhân Hẻm, tới kiểm tra những người mới ngu xuẩn như các ngươi, ha ha, Lâm Bắc Thần, trước đó ngươi không phải rất kiêu ngạo sao? Bây giờ thế nào, có phải là sợ rồi không?"
"Có hơi sợ."
Lâm Bắc Thần trầm ngâm nói: "Ta sợ lỡ như ta không khống chế được tay mà đánh chết ngươi."
"Ha ha ha, ngông cuồng, ngươi chỉ là một thiên nhân mới thăng cấp mà thôi, còn dám mơ mộng như vậy?"
Chu Tuấn Lam ngửa mặt lên trời cười lớn: "Có lẽ là có người chết, nhưng tuyệt đối không phải ta, ha ha ha."
Lâm Bắc Thần nói: "Ý của ngươi, ngươi muốn lấy việc công báo thù riêng, đánh chết ta?"
Chu Tuấn Lam cười ha hả, giả bộ không hiểu, hỏi ngược lại: "Cái gì mà lấy việc công báo thù riêng? Ta chỉ là làm đúng chức trách của người thủ ải mà thôi, nhưng lỡ như thực lực của ngươi quá yếu, bị ta đánh chết, vậy cũng chỉ có thể coi như vận khí của ngươi kém mà thôi, suy cho cùng trong Thiên Nhân Hẻm, sinh tử tự chịu."
"Trong Thiên Nhân Hẻm, sinh tử tự chịu?" Lâm Bắc Thần gật đầu: "Hiểu rồi."
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn đột nhiên nổi loạn.
Xoẹt!
Thân ảnh như lưu quang, giống như phớt lờ khoảng cách, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Chu Tuấn Lam.
"Cái gì?"
Con ngươi của Chu Tuấn Lam chợt co lại.
Một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt, trong nháy mắt bao phủ toàn thân.
Nhưng hắn đã không kịp phản ứng.
Trong tầm mắt, một nắm đấm to bằng nồi đất, nhanh chóng phóng to.
Sau đó, một cảm giác đầu bị đánh đau đớn kịch liệt rất lâu chưa từng lĩnh hội qua, trong nháy mắt truyền khắp mỗi một đầu mút thần kinh trên toàn thân.
Cơ thể của hắn quay về sau không biết mấy ngàn độ rồi bay ra ngoài.
Còn tốc độ của Lâm Bắc Thần càng nhanh hơn.
Hắn nhảy lên không trung, đến phía trên của Chu Tuấn Lam, một cước đạp xuống. Ầm!
Chu Tuấn Lam bị đạp trên mặt đất.
Tạch tạch tạch.
Tiếng đá gạch cùng đầu xương vỡ vụn đồng thời vang lên.
Mặt đất của hẻm mưa dưới thân, từng gợn sóng quang văn điên cuồng lấp lóe, trên mặt gạch đều xuất hiện vết rạn giống như mạng nhện.
Lâm Bắc Thần cưỡi trên người Chu Tuấn Lam, nắm đấm vẩy động, dán mặt mà đập ra.
"A đi... Cộc cộc cộc cộc cộc!"
Trong tiếng rống giận dữ rất có mùi vị Phương Đông thần bí, hai nắm đấm của Lâm Bắc Thần giống như hai cái máy đóng cọc, ầm ầm ầm giống như ánh điện không ngừng đánh vào mặt Chu Tuấn Lam.
Đầu của người sau trực tiếp lõm xuống dưới mặt đất.
Chu Tuấn Lam hoàn toàn là bị đánh cho choáng váng.
Hắn không ngờ rằng, Lâm Bắc Thần rõ ràng là một kiếm khách, đánh nhau lại dùng nắm đấm.
Từng quyền một kia, nặng như vẫn tinh va đập, dường như trực tiếp đem linh hồn của hắn, từ trong cơ thể nện ra ngoài.
Chu Tuấn Lam không phải là không nghĩ tới việc phản kích.
Nhưng hoàn toàn không phản kích được.
Sức mạnh nhục thân của Lâm Bắc Thần mạnh mẽ vượt xa phạm vi lý giải của hắn. Chu Tuấn Lam cảm thấy mình giống như là một thiếu nữ yếu đuối bị một nam nhân thô bạo ấn giữ, sức mạnh của hai bên hoàn toàn không cân bằng.
Bùm bùm bùm.
Nắm đấm oanh kích, khiến cho ý thức của Chu Tuấn Lam cũng bắt đầu mơ hồ.
"A đa cấp..."
"Dầu hàu cấp..."
"Ba phát không lỗ cấp..."
"A đi... Cộc cộc cộc!"
Lâm Bắc Thần gào thét, xuất quyền như điện, như hai cái máy đóng cọc vận hành tần suất cao, không ngừng nện vào mặt Chu Tuấn Lam.
Trong 'Phòng quan sát', Cát Vô Ưu nghe thấy tiếng gào kỳ quái của Lâm Bắc Thần, cảm thấy có một loại khủng bố ma tính.
Giống như một câu 'Cẩu cẩu cẩu, lật ngỗng âm con khỉ này' kia, cái này hiển nhiên lại là chiến khúc địa phương của Vân Mộng tiểu thành xa xôi.
Đổi lại là bình thường, Cát Vô Ưu nghe thấy tiếng rống như vậy, tuyệt đối sẽ mỉm cười, trong lòng âm thầm khinh bỉ đồ ngu dốt nông thôn hoang dã.
Nhưng mà bây giờ?
Cát Vô Ưu không chút nghi ngờ, đêm nay nếu như hắn nằm mơ thì từng giờ từng khắc đều tràn đầy ác mộng về chiến khúc địa phương của Vân Mộng thành.
Hắn đang muốn điều khiển trận pháp của tháp thiên nhân, đem Chu Tuấn Lam truyền tống ra ngoài, tránh thật sự bị Lâm Bắc Thần đánh chết...
Chính vào lúc này, Lâm Bắc Thần lại chủ động dừng tay.