Lại tới một người nữa?
Cát Vô Ưu cùng Chu Tuấn Lam liếc mắt nhìn nhau, trong mắt của nhau đều thoáng qua một chút kinh ngạc.
Ngày thường mấy năm không thấy có người tới chứng nhận thiên nhân.
Hôm nay thoáng cái tới ba người?
Hai người đều nhìn ra được một chút xíu vẻ kinh ngạc nghi ngờ từ trong ánh mắt của nhau.
Một lát sau.
Đại sảnh tầng một của tháp thiên nhân.
Cát Vô Ưu và Chu Tuấn Lam dùng ánh mắt dò xét đánh giá đại hán đầu trọc râu quai nón trước mắt.
Ngay vừa rồi, đại hán đầu trọc đã nhẹ nhàng đẩy cánh cổng thiên nhân ra.
Hắn đã có tư cách tiến hành chứng nhận thiên nhân.
"Các hạ từ nơi nào đến?"
Cát Vô Ưu với vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Đại hán đầu trọc thoạt nhìn dáng vẻ có chút thật thà, giọng ồm ồm nói: "Tại hạ Sa Ngộ Tịnh, vốn dĩ là con thứ của một đại tộc thế gia của đế quốc Chân Long trung ương, sau đó bởi vì ở trong yến hội của gia chủ, uống nhiều mấy chén, thất thủ đánh vỡ cái đèn lưu ly mà gia chủ thích nhất, bị trục xuất khỏi thế gia, sau đó lang thang giang hồ, phiêu bạt khắp nơi, một lòng hướng về một ngày nào đó, bản thân trở nên nổi bật, quay về gia tộc, tu luyện mười mấy năm, trước đây ta nhanh nhẹn như ngọc nhân, bây giờ làn da thô rồi, râu ria dài ra, tóc cũng không còn...Chỉ cần lấy được phong hiệu thiên nhân, ta liền có thể trở lại gia tộc, cho nên đặc biệt tới để xin chứng nhận."
Cát Vô Ưu nhìn về phía Chu Tuấn Lam.
Vẻ nghi ngờ trên mặt người sau đã biến mất không ít.
Hắn biết, trong liên minh đế quốc trung ương, trong những gia tộc thiên nhân đỉnh cấp kia, chuyện như vậy đã là nhìn mãi quen mắt.
Có rất nhiều đệ tử của gia tộc âu sầu không thành công, bị xa lánh, một khi phạm sai lầm liền bị trục xuất, cũng là chuyện thường có.
Loại quỷ xui xẻo này, nếu như có thể thăng cấp thiên nhân, lấy được chứng nhận phong hiệu, chứng minh giá trị của bản thân, quả thật là có thể trở về gia tộc, còn có thể được trọng dụng.
Chu Tuấn Lam gật đầu với Cát Vô Ưu.
"Các hạ tu luyện loại Huyền khí nào?"
Cát Vô Ưu hỏi.
Sa Ngộ Tịnh nói: "Huyền khí tiên thiên thuỷ hệ."
Thủy hệ?
Không phải Kim hệ, không phải Mộc hệ?
Càng có thể tin hơn rồi.
"Nếu như thế, vậy thì bắt đầu chứng nhận đi."
Cát Vô Ưu nói: "Trước tiên ta giới thiệu với các hạ một chút, nội dung của ba ải chứng nhận thiên nhân..."
Một phen giới thiệu sau đó, Sa Ngộ Tịnh chắp tay cảm tạ, tiến vào bên trong trận pháp truyền tống.
Cát Vô Ưu và Chu Tuấn Lam cũng trở về 'Phòng quan sát', tiếp tục quan sát.
"Hôm nay thật là một ngày kỳ lạ, lại có thể trong chốc lát xuất hiện nhiều thiên nhân mới thăng cấp như vậy đến đây chứng nhận." Cát Vô Ưu nhìn chằm chằm vào màn hình Huyền Tinh, nói: "Mặc dù chứng nhận thiên nhân chỉ hỏi thực lực, không hỏi xuất thân, nhưng luôn cảm thấy có chút kỳ quái."
Chu Tuấn Lam cười nói: "Đối với ngươi mà nói, cái này không phải là chuyện tốt sao? Ha ha, liên tiếp chủ trì chứng nhận thiên nhân, ngươi có thể có được càng nhiều điểm cống hiến của hiệp hội, nếu lại xuất hiện một thiên nhân cấp Hoàng Kim, ha ha, công trạng của ngươi và sư phụ ngươi trong tháp thiên nhân năm nay, liền có thể hoàn thành sớm, ngươi lo lắng cái gì?"
"Thiên nhân phong hiệu cấp Hoàng Kim, cũng không phải là rau cải trắng ven đường, tùy tiện muốn rút là rút ra một củ, đâu có dễ dàng như vậy?"
Cát Vô Ưu trong miệng nói như vậy, nhưng đường nét trên gương mặt lại thư thái, trong lòng càng là có chút mong đợi.
Thân là người thủ tháp của tháp thiên nhân, thực ra cũng có yêu cầu công trạng.
Hiệp hội thiên nhân hi vọng đại lục này có thể có càng ngày càng nhiều thiên nhân xuất hiện.
Thiết lập tháp thiên nhân, tốn thời gian công sức, ngoại trừ quan sát thiên hạ ra, còn có mục đích có thể bồi dưỡng, tuyển chọn ra càng nhiều cường giả cấp thiên nhân.
Bởi vậy, người thủ tháp ngoại trừ chủ trì sự vụ thường ngày, cũng cần phải tuần mục cương cảnh, khai quật nhân tài.
Nếu như một tòa tháp thiên nhân hàng năm chứng nhận phong hiệu thiên nhân càng nhiều, tức là chứng minh năng lực xuất chúng của người thủ tháp, là có thể nâng cao địa vị trong hiệp hội thiên nhân ở Đông Đạo Chân Châu, nâng cao các hạng mục đãi ngộ.
Mặc dù người thủ tháp của tháp thiên nhân Bắc Hải là sư phụ của mình.
Hơn nữa vị sư phụ này lại quanh năm không ở nhà, đi dạo gây hoạ khắp nơi.
Nhưng chỉ cần địa vị của sư phụ tăng lên, địa vị của Cát Vô Ưu hắn, không phải cũng là nước lên thì thuyền lên sao?
"Hả?"
Tiếng kinh hô của Chu Tuấn Lam vang lên.
Suy nghĩ của Cát Vô Ưu bị cắt ngang, nhìn về phía màn hình Huyền Tinh.
Chỉ thấy đại hán đầu trọc khôi ngô kia, không có sử dụng chiến kỹ gì, toàn thân lấp loé thuỷ quang màu xanh da trời, đem trận linh của Trận Pháp Vấn Huyền ở tầng lầu thuỷ hệ— -- -- một con Thanh Giao bị ấn giữ trên mặt nước, cưỡi lên rồi đánh một trận tàn bạo, một lúc sau đã đánh tiêu nó.
Qua ải rồi.
"Thật là Huyền khí tiên thiên thuỷ hệ tinh thuần."
Cát Vô Ưu không khỏi kinh ngạc.
Thực lực của Sa Ngộ Tịnh này rất mạnh.
Chẳng lẽ, thật sự lại sắp xuất hiện một phong hiệu Hoàng Kim?
Ngược lại là Chu Tuấn Lam, sắc mặt có chút lúng túng.
"Tại sao phương thức chiến đấu của Sa Ngộ Tịnh này, khiến cho ta có chút quen thuộc vậy chứ?"
Hắn sờ sờ cằm, không biết tại sao, cảm thấy đầu óc có chút đau đớn.
Trong màn hình Huyền Tinh, chứng nhận thiên nhân tiếp tục.
Đại Hán đầu trọc râu quai nón kia, ở trên núi sách, lật lật nhặt nhặt, hao tốn thời gian một nén nhang, giao động Huyền khí, cuối cùng chọn một cuốn thiên nhân kỹ có tên là Tử Chiến Đến Cùng, sau khi lĩnh hội, vác một cái giếng cổ ở sau lưng, xuất thủ lưu lại dấu vết trên Trận Kính, sau đó trong Thiên Nhân Hẻm, vác cái giếng cổ nghiền áp tất cả đối thủ, cuối cùng trong thời gian một chén trà đã đả thông Thiên Nhân Hẻm. Sau thời gian nửa canh giờ, thành tích công bố.
Phong hiệu Hoàng Kim.
Thâm Tỉnh Thiên Nhân.