Cát Vô Ưu nghiêm túc liếc nhìn Chu Tuấn Lam.
Người này lại có thể đột nhiên trở nên thông minh như vậy.
Trong lòng của hắn âm thầm nghiêm nghị.
Phải cảnh giác đấy Cát Vô Ưu.
Không thể tự cho là mình thông minh, Cát Vô Ưu.
Ngươi không thể coi người khác đều là kẻ ngốc.
Cho nên, có thể suy luận như thế này——
Chu Tuấn Lam muốn giết Lâm Bắc Thần, tuyệt đối không phải là bởi vì lý do đánh nhau mà nổi giận như bề ngoài.
Hắn từ khi bắt đầu, đã nhắm về phía Lâm Bắc Thần.
Không phải Chu Tuấn Lam muốn giết Lâm Bắc Thần, mà là thế lực sau lưng hắn muốn giết Lâm Bắc Thần.
Vừa nghĩ như vậy, rất nhiều vấn đề liền có thể được giải quyết rồi.
Cát Vô Ưu tay cầm chén trà bí sắc bằng sứ giá trị liên thành, có chút phiền muộn.
Chu Tuấn Lam tỏ vẻ khá hưng phấn, rất có hứng thú nói chuyện, thao thao bất tuyệt mà nói chuyện rất nhiều.
"Mà nói ra thì cái tên Lâm Bắc Thần này cũng thật sự là phúc tinh của ta."
Hắn càng nghĩ càng hưng phấn, nói: "Mặc dù tổn thất 400 Huyền thạch, nhưng lại khiến ta có thể thu hoạch được một hai vị thiên nhân phong hiệu Hoàng Kim thành tâm cống hiến sức lực, chậc chậc chậc, đợi đến khi hắn chết đi, ta nhất định phải đi đến phần mộ của hắn, dâng một nén nhang, phải cảm ơn hắn đàng hoàng một chút." Cát Vô Ưu suy nghĩ một chút, cũng không khỏi mặc niệm cho Lâm Bắc Thần.
Đây chính là sự đáng ghét của đệ tử thế gia.
Cũng là nỗi bi ai của những nhà nghèo thông thường.
Đông đông đông.
Tiếng gõ cửa quen thuộc đột nhiên lại vang lên.
Trong lòng của Cát Vô Ưu khẽ giật mình, một ý niệm xuất hiện trong đầu——
Không phải chứ?
Lại tới?
Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn về phía màn hình lớn Huyền Tinh.
Chỉ thấy một đại đầu trọc anh tuấn vô song, đứng ở bên ngoài cánh cổng thiên nhân, đang đưa tay gõ cửa.
Tên trọc đầu này là một người trẻ tuổi thoạt nhìn hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, da thịt trắng nõn, ngũ quan anh tuấn đến cực điểm, mắt phượng, lông mày lợi kiếm, thiên cát tiêu chuẩn, địa các sung mãn, mũi thẳng mà chính, bờ môi đầy đặn lại trời sinh hồng nhuận, sự hoàn mỹ của ngũ quan, cho dù là người hà khắc nhất, cũng không tìm ra được một chút khuyết điểm.
Đương nhiên, điều khiến người ta chú ý nhất, vẫn là cái đầu.
Đỉnh đầu của người trẻ tuổi này bóng loáng, một tầng xỏ lá ba que.
Đường mép tóc hoàn mỹ, vừa nhìn đã biết là chủ động cạo đi chứ không phải là bởi vì rụng tóc.
Đồng thời hình dạng xương đầu cũng rất hoàn mỹ.
Đến mức khiến cho người ta trong nháy mắt khi nhìn thấy cái đầu này, cũng chỉ có một cảm giác ——
Nếu như người này không cạo thành đầu trọc, đó mới là lãng phí vẻ đẹp của hắn.
Cát Vô Ưu và Chu Tuấn Lam liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều hiện ra một dấu chấm hỏi.
Chẳng lẽ...
"Nè nè nè, bên trong có người không?"
"Tại hạ Đường Tam Táng, đến từ Đông Thổ Đại Đường, là một mỹ nam tử lập chí ngao du thiên hạ ..."
"Dọc đường đi qua quý bảo địa, lộ phí tiêu hết, không có ăn, vừa đói vừa khát, trùng hợp nhìn thấy toà tháp thiên nhân này, liền nghĩ đến việc tiến hành chứng nhận thiên nhân, lãnh chút tiền lương của thiên nhân..."
"Này này này, trả lời ta đi?"
"Nhanh mở cửa ra, mặt trời ở bên ngoài có hơi nắng, làn da của người ta cũng sắp sạm đen rồi..."
"Hả? Lâu như vậy vẫn không có người trả lời? Không phải là không có ai đấy chứ? Không phải thật sự là không có ai đấy chứ?"
"Chẳng lẽ đây là một tòa tháp trống? Chắc là không đâu, tháp thiên nhân không thể nào không có người bảo vệ."
"Người thủ tháp đâu? Mau mở cửa ra..."
"Đông đông đông!"
Tên đầu trọc đẹp trai trông dáng vẻ là một tên lắm lời, vừa gõ cửa, vừa lớn tiếng hét to.
Cát Vô Ưu khó có thể tin được há to miệng.
Trong lòng của hắn nổi lên một cảm giác quỷ dị không hiểu ra làm sao.
Ngày hôm nay, có chút kỳ quái.
Lại một người nữa tới?
Tính cả Lâm Bắc Thần, người thứ tư rồi.
Chu Tuấn Lam lại sờ cằm, bắt đầu suy xét.
Do dự một lúc, Cát Vô Ưu mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn truyền âm liên lạc với tên đại đầu trọc tuấn mỹ này, nói: "Đường... Đường Tam Táng đúng chứ, thật là cái tên kỳ lạ, trước tiên cần phải đẩy cánh cổng thiên nhân ra, mới có tư cách chứng nhận phong hiệu..."
Lời còn chưa dứt.
Cạch!
Đại đầu trọc tuấn mỹ một cước liền đá mở cánh cổng thiên nhân.
Thật bạo lực!
Đây là một tên đại đầu trọc tàn nhẫn nhiều lời.
Cát Vô Ưu và Chu Tuấn Lam đều giật nảy mình.
Hai người đi tới đại sảnh lầu một.
"Đường Tam Táng đúng chứ?"
Cát Vô Ưu dò hỏi một phen, đồng thời hỏi ra được điểm sơ hở đáng ngờ rõ ràng gì đó. Ngược lại là hai người bọn họ, bị tên đại đầu trọc tuấn mỹ này cuốn lấy, hỏi bọn họ có muốn đoán mệnh hay không, một miếng Huyền thạch tính một lần, chê đắt còn có thể giảm giá.
Cái tên đại đầu trọc này lải nhải dài dòng nói một tràng, chủ đề nào cũng có thể dẫn đến sự hứng thú của hắn, đến sau cùng, nói đến mức cái đầu của hai người Cát Vô Ưu và Chu Tuấn Lam đều to ra, giống như là có một—— không, có vô số con ong vàng vây lấy đầu của bọn họ bay loạn ong ong ong...
"Được rồi được rồi, có thể, im miệng, đúng, không cần nói nữa, có thể bắt đầu rồi..." Cát Vô Ưu chỉ rõ chỗ của trận pháp truyền tống, bịt lấy lỗ tai, chạy trối chết.
Chu Tuấn Lam chạy còn nhanh hơn hắn.
Kiểm tra chứng nhận chính thức bắt đầu.
Sau một canh giờ, kiểm tra kết thúc.
Đại đầu trọc tuấn mỹ lấy được một bộ thiên nhân kỹ có tên là Đại Uy Thiên Long Toản, uy lực không tầm thường.
Còn tháp thiên nhân, cũng đưa ra kết quả chứng nhận cuối cùng——
Phong hiệu Hoàng Kim.
Đại Toản Thiên Nhân.
Cát Vô Ưu nghĩ lại mà phát sợ, cố nhẫn nhịn những lời dông dài của tên đại đầu trọc này, giảng giải ý nghĩa và tài nguyên tu luyện mỗi tháng có thể có được của thiên nhân phong hiệu, đồng thời giao ra lệnh bài thiên nhân phong hiệu Hoàng Kim, cùng với Huyền thạch tương ứng...
Thật không dễ dàng gì mà tiễn tên hoà thượng tuấn mỹ nói liên tục này đến cửa chính, Cát Vô Ưu cuối cùng cũng thở ra một hơi.
Lúc này, Chu Tuấn Lam tự tìm đường chết mà hỏi một câu: "Tại sao ngươi lại tên là Đường Tam Táng?"
Cát Vô Ưu suýt chút nữa bị doạ chết.
Đã sắp đi con mẹ nó rồi, ngươi hỏi lại làm cái gì?
May mà đại đầu trọc chậm rãi quay người lại, nở nụ cười quỷ quyệt, nói: "Ngươi đoán xem?"