Đông đông đông.
Tiếng gõ cửa quen thuộc lại vang lên.
Con ngươi của Cát Vô Ưu và Chu Tuấn Lam đồng thời co lại, trong đầu hiện lên một suy nghĩ to lớn khó có thể tin nổi ——
Không thể nào, không thể nào, không thể nào, không thể nào?
Bốn ánh mắt đều tập trung trên màn hình lớn Huyền Tinh.
Chỉ nhìn thấy một tên mập mạp trắng trẻo, ngực phẳng lộ nhũ, khoác trên người một cái áo choàng đen, thoạt nhìn ngây thơ chân thành, đứng ở bên ngoài cánh cổng thiên nhân, dáng vẻ cười khúc khích, như thể là đang hỏi: Có cái gì ngon không?
...
...
(Đây là một bài nhật ký)
Tên của ta là Cát Vô Ưu.
Khi sư phụ ở trong bãi tha ma nhặt được ta, ta vẫn còn lại một hơi thở cuối cùng.
Sư phụ đã cứu ta.
Người đặt cho ta một cái tên, gọi là Cát Vô Ưu.
Ta cho rằng ý của người là hi vọng cả đời này ta có thể vĩnh viễn không lo nghĩ.
Sau này ta mới biết, thì ra ý của người là, có ta, người liền có thể tùy ý chạy trốn, vĩnh viễn không lo nữa.
Gặp phải một sư phụ không đáng tin cậy như vậy, ta vẫn rất cảm kích.
Bởi vì ít nhất người đã cứu mạng ta, còn để cho ta trở thành một tiểu thiên nhân.
Ít nhất, ở đất nước nhỏ bé xa xôi như đế quốc Bắc Hải, ta với tư cách là người thủ tháp, ta có thể miễn cưỡng làm chủ vận mệnh của mình.
Mùa đông năm 8888 kỷ nguyên ánh sáng, vẫn còn cách 8889 hai mươi ngày nữa, là một ngày trời nắng.
Bởi vì ngày này, ta đã gặp phải chuyện kỳ quái nhất từ trước đến này.
Trong vòng một ngày, tháp thiên nhân đã nghênh đón năm vị thiên nhân mới thăng cấp tới xin chứng nhận phong hiệu.
Người thứ nhất là Lâm Bắc Thần thì không có gì để nói, bởi vì hắn là người mà hoàng thất của đế quốc Bắc Hải quan tâm, ta vốn định mắt nhắm mắt mở để hắn cầm một phong hiệu Thanh Đồng mà đi qua là được rồi, không ngờ rằng một tiểu nhân vật như hắn lại bị Chu Tuấn Lam để mắt tới...
Hai bên đều cho.
Nhưng Chu Tuấn Lam cho càng nhiều hơn.
Cho nên ta nghiêng về phía Chu Tuấn Lam.
Nhưng mà kết quả sau cùng với ta mà nói là rất hoàn mỹ.
Dưới độ khó mạnh nhất, Lâm Bắc Thần lảo đảo lấy được phong hiệu Thanh Đồng. Nhìn ‘Thiên Nhị Đại’ thế gia Chu Tuấn Lam này chịu thiệt, ta mặt ngoài an ủi hắn, trên thực tế trong lòng vô cùng vui vẻ.
Đáng!
Nhưng mà chuyện xảy ra tiếp theo, cũng rất kỳ dị.
Sau đó, lại có bốn người tới.
Theo thứ tự là Tôn Hành Giả, Sa Ngộ Tịnh, Đường Tam Táng cùng Trư Vô Năng.
Cái tên cũng rất kỳ quái, nhưng chắc chắn cái tên Trư Vô Năng là vô nghĩa nhất.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người đặt cho mình cái tên là 'Không có năng lực' . Đặc biệt còn là một nam nhân.
Đương nhiên, tên không quan trọng.
Quan trọng là, bốn người không biết từ nơi nào xuất hiện này, đều lấy được phong hiệu của thiên nhân.
Phong hiệu thiên nhân cấp Hoàng Kim.
Trường Xuân Thiên Nhân, Thâm Tỉnh Thiên Nhân, Đại Toản Thiên Nhân và Vô Năng Thiên Nhân.
Trư Vô Năng đối với tên phong hiệu thiên nhân của hắn, rõ ràng là rất không hài lòng. Bởi vì hắn dường như muốn đụng thủ đánh ta, đồng thời có ý đồ phá tháp.
May mà ta kịp thời lấy tiền lương của thiên nhân phong hiệu cấp Hoàng Kim ra đưa cho hắn.
Thế là hắn rất hài lòng mà rời đi.
Ta mơ hồ cảm thấy, bốn người này có gì đó kỳ lạ, nhưng lại không nhìn ra được cái gì. Dù sao thì tháp thiên nhân cũng đã thừa nhận rồi.
Sau này xảy ra vấn đề, cái nồi này ta không vác.
Chu Tuấn Lam rất vui vẻ.
Bởi vì hắn dùng 300 viên Huyền thạch, lần lượt lôi kéo được Trường Xuân Thiên Nhân, Thâm Tỉnh Thiên Nhân và Vô Năng Thiên Nhân, đi giết Lâm Bắc Thần cho hắn.
Hắn tự cho là nắm giữ hết tất cả.
Sự thật hình như cũng quả thực là như vậy.
Lâm Bắc Thần sắp xong đời.
Bắc Hải quốc cũng sắp kết thúc rồi.
Ta thật sự ngưỡng mộ Chu Tuấn Lam.
Bởi vì hắn dựa lưng vào cây đại thụ tốt mà hóng mát, thật sự là có thể muốn làm gì thì làm.
Khi Chu Tuấn Lam rời đi, nói hắn mới quen một mỹ nhân tên Tâm Nguyệt gì đó, tư thế hiên ngang, còn cho ta xem hình ảnh trên Lưu Ảnh thạch... quả thật là rất đẹp, tư thế anh hùng hiên ngang khó có được, nghe nói là một nữ quân dân của Bắc Hải quốc, là chân ái của hắn.
Ha ha.
Loại 'Thiên nhị đại' kia, sẽ có chân ái sao?
Ta xem thường hắn.
Sau cùng, sư phụ không biết lúc nào sẽ trở về?
Không phải là người đã quên mất còn có đồ đệ như ta rồi đấy chứ? Ngày thứ hai trăm năm mươi sư phụ rời đi.
Nhớ người.
Nhật ký hôm nay kết thúc ở đây.
Ta có thể ngủ ngon giấc rồi.
_______
"Không ngờ rằng nhẹ nhàng như vậy đã sáng lập được bốn cái biệt hiệu."
Lâm Bắc Thần đem bốn lệnh bài phong hiệu thiên nhân cấp Hoàng Kim xếp thành một hàng bày ra trên bàn, vui vẻ nhếch miệng.
Người phiêu bạt trong giang hồ, giữ mạng cần biệt hiệu.
Câu nói này của Lữ Tử Kiều, chắc chắn là danh ngôn chí lý.
Đã có bốn 'Biệt hiệu' này, tiếp theo đây Lâm Bắc Thần đã có thể làm càng nhiều 'việc lớn' hơn rồi.
"Chu Tuấn Lam kia, quả nhiên không phải thứ tốt đẹp gì, lại có thể một hơi ủy thác ba người tới giết ta, đáng tiếc hắn có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, đều là biệt hiệu của ta, oa ha ha ha ha."
Lâm Bắc Thần cười giống như một bà ngoại sói trộm gà thành công.
Đến mà không trả lễ thì không hay.
Tên Chu Tuấn Lam này, bắt buộc phải xử lý.
Lâm Bắc Thần chính là rất thù dai.
Nhưng mà, trước đó, còn có thể lợi dụng thật tốt một chút.
Đem giá trị trên người người này, vắt cạn kiệt rồi nói.
Không gấp, giữ lại nuôi lợn rồi từ từ giết.
Để cho Chu Tuấn Lam cũng cảm nhận một chút uy lực của 'Bàn mổ lợn'.
Aha ha ha ha.
Lâm Bắc Thần càng nghĩ càng vui vẻ, không nhịn được nhấn một like cho sự cơ trí của mình.
Có bốn biệt hiệu ở đây, mỗi tháng hắn có thể nhận được đến sáu bảy trăm viên Huyền Thạch từ hiệp hội thiên nhân.
Đây là thu nhập khe nhỏ dòng dài.
Ít nhất có thể đảm bảo được việc sạc pin của điện thoại tử thần.
Hiệp hội thiên nhân thực sự là một cái 'sạc dự phòng cộng hưởng’ số lớn.
Còn chút vốn tư bản mà mình tích lũy kia, có thể giữ lại mà tiêu dần dần.
Có thể mua đồ trên taobao, Kinh Đông Thương Thành, cũng có thể sử dụng công năng của một số APP trả phí.
Vui vẻ.