Lâm Bắc Thần xuống xe ngựa, nghênh ngang quan sát cửa phủ.
Đám người Lý Tu Viễn đứng phía sau Lâm bắc Thần, có chút khẩn trương, trong lòng ẩn chứa sự mong chờ.
Đoàn người lập tức khiến nhóm thủ vệ chú ý: “Sao các ngươi lại tới nữa?”
Quế Lập Xuân, đệ tử cấp năm của Thiên Vân Bang đang trực ở cửa nhíu nhíu mày rồi đỡ chuôi kiếm đi tới. Hắn liếc một cái, nói: “Đi nhanh đi, đừng có tới nữa, việc của Viên Vấn quân không phải mấy người học viên như các ngươi có thể giải quyết, các ngươi có tới bao nhiêu lần cũng không có tác dụng.”
Hiển nhiên là bởi vì đám người Lý Tu Viễn đã tới rất nhiều lần, đệ tử gác cổng đều đã nhớ rõ khuôn mặt của bọn hắn.
Lâm Bắc Thần có chút ngoài ý muốn.
Ngữ khí cũng không phải rất hung ác nha.
Lẽ nào xã hội đen của đế quốc Bắc Hải còn nói lý lẽ sao? “Chúng ta muốn gặp Độc Cô bang chủ.”
Thần sắc Lý Tu Viễn kiên định nói.
Quế Lập Xuân khẽ cười một tiếng, tay nắm lấy chuôi kiếm tới khuyên bảo: “Bạn học Lý, ta biết ngươi là học viên có chút địa vị và sức ảnh hưởng trong học viện cao cấp tại kinh thành, thế nhưng nơi này là Thiên Vân Bang, không phải ở học viện, ở nơi đây ngươi chẳng là gì cả... Ha ha, đừng nói là ngươi, cho dù là thương nhân đại phú, thậm chí là các tiểu quý tộc muốn gặp bang chủ nhà ta cũng chưa chắc gặp được đâu. Các ngươi ấy, mau trở về học hành cho giỏi đi.”
Lý Tu Viễn: “Tối hôm nay chúng ta nhất định phải gặp được Độc Cô bang chủ.” “Ngươi...”
Quế Lập Xuân hơi tức giận, nói: “Đừng có không biết tốt xấu, nếu còn gây rối thì các ngươi các ngươi cũng...”
Lời còn chưa dứt.
“Quế đội trưởng, có chuyện gì vậy?”
Một thanh âm mang theo lệ khí từ đằng xa truyền đến.
Tại đại môn phủ đệ, mấy người trẻ tuổi mặc cẩm ý màu tím đang đi tới. Bọn hắn đều đeo ngọc trên trán, thắt lưng quấn đái ngọc treo lấy kim sắc trường kiếm, so với đám đệ tử này thì quý giá hơn rất nhiều.
Đó là một người trẻ tuổi khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, gương mặt trắng nõn, gương mặt hẹp dài, trên người toàn mùi rượu đi về phía bên ngày quát hỏi.
Quế Lập Xuân lại càng hoảng sợ, vội vã nháy mắt ra hiệu cho đám người Lý Tu Viễn rời đi, sau đó bản thân lại chạy tới cung kính nịnh nọt hành lễ, nói: “Trịnh hương chủ, không có gì, không có gì... Ha ha, là mấy đứa học viên ngốc không biết trời cao đất rộng, muốn gặp bang chủ của chúng ta, ta bảo bọn hắn nhanh chóng cút rồi...”
“Lại là mấy tên học viên ăn no rảnh rỗi hết việc làm, mỗi ngày biểu tình loạn à?”
Người được gọi là Trịnh hương chủ tên là Trịnh Đa Tài, là đệ tử thân truyền của Thất trưởng lão Thiên Vân Bang, địa vị không thấp, là nhân vật trẻ mạnh mẽ trong Thiên Vân Bang, địa vị so với đám đệ tử cấp ba như Quế Lập Xuân thì không biết cao hơn bao nhiêu lần.
Hắn đưa tay đẩu Quế Lập Xuân ra, một thần mùi rượu mang theo nụ cười nhạt bước nhanh tới trước mặt đám người Lý Tu Viễn.
Đôi mặt nhuốm men say quét tới quét lui trên gương mặt mấy nữ học viên, cuối cùng rơi trên gương mặt Liễu Văn Tuệ. Trịnh Đa Tài cười ha hả, khiêu khích nói: “Ta biết ngươi, là Liễu Văn Tuệ đúng không? Ha ha ha, chính là tiểu tiện nhân trong lời đồn bị đám người Đại sứ quán đế quốc Cực Quang xâm phạm hai ngày hai đêm...”
Sắc mặt Lý Tu Viễn nhất thời đại biến.
Việc hắn sợ nhất chính là có người nhắc tới chuyện này trước mặt Liễu Văn Tuệ, hơn nữa còn dùng ngôn từ ác độc như vậy.
Đây là nghịch lân của hắn. “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Xin lỗi.”
Lý Tu Viễn tiến lên một bước, hai mắt phun lửa nhìn chằm chằm vào Trịnh Đa Tài, lớn tiếng quát.
Người sau bị dọa một phen, sau đó bỗng nở nụ cười lạnh. “Xin lỗi, ha ha...”
Hắn đưa tay tát một cái nhanh như thiểm điện lên trên mặt Lý Tu Viễn, mắng: “Học viên thối, thật sự xem mình là nhân vật lớn à...”
Lý Tu Viễn theo bản năng muốn đưa tay ra đỡ lấy, nhưng đột nhiên cảm thấy hoa mắt.
Lâm Bắc Thần đã xuất hiện ở trước mặt hắn, tùy tiện khoát tay một cái cầm lấy cổ tay Trịnh Đa Tài.
“Vậy mới đúng chứ.”
Lâm Bắc Thần cười ha hả nói: “Ta đã nói mà, xã hội đen sẽ không khách khí như vậy, thì ra tiểu đội trưởng ban nãy chỉ là ngoại lệ, với loại người cặn bã của nhân gian như ngươi, đây mới là thái độ bình thường.”
Trịnh Đa Tài cảm giác cổ tay mình như bị vòng sắt buộc lấy. giãy giụa vài cái rồi không động đậy nữa.
“Ngươi mẹ nó là ai vậy chứ, dám quản ta...”
Hắn kiêu ngạo thành tính, theo bản năng chửi ầm lên.
Bốp!
Lâm bắc Thần trở tay tát một cái lên mặt Lâm Bắc Thần.
Tiếng mắng chửi lập tức im bặt.
Hơn mười chiếc răng trắng tinh bay ra khỏi miệng Trịnh Đa Tài.
Nửa gương mặt hắn đã bị tắt hỏng.
“Không biết nói chuyện, có miệng cũng chẳng có ích gì.”
Lâm Bắc Thần đá ra một cước, đá nát đầu gối Trịnh Đa Tài khiến hắn quỳ rạp xuống mặt đất.
“A...”
Lúc này vị đường đường là hương chủ này mới kêu thảm một tiếng như tiếng lợn bị chọc tiết.
Mấy cao thủ khoác áo bào tím khác của Thiên Vân Băng thấy thế cũng phẫn nộ, đồng loạt rút kiếm vọt tới Lâm Bắc Thần.
“Hừ.”
Lâm Bắc Thần khẽ hừ một tiếng.
Uy áp Huyền khí đáng sợ phóng ra trong nháy mắt, mấy cao thủ trẻ tuổi như bị thái sơn áp đỉnh, không chịu nổi gánh nặng mà liên tục quỳ rạp xuống mặt đất.
Đầu gối đập xuống sàn nhà, máu tươi chảy ròng. Đại môn Thiên Vân phủ hoàn toàn đại loạn.
Mấy người Lý Tu Viễn cũng thất kinh.
Bọn hắn thật không ngờ bạn học Cổ vừa đến lại không chút khách khí mà ra tay.
Toàn bộ tổng đà của Thiên Vân Bang đều đã bị kinh động.
Trong tiếng la hét, đám đệ tử tuần tra bên trong, còn có một vài hương chủ, hộ pháp và cao thủ trong bang đều lao đến.
Khóe miệng Lâm Bắc Thần nhếch lên một độ cong nhàn nhạt.
Hắn hướng về đại môn phủ đệ gào lên một tiếng: “Độc Cô Kinh Hồng, nếu chưa chết thì lăn ra đây gặp ta.”
Thanh âm như sấm rền kích động trong trời đêm.
Những đệ tử Thiên Vân Bang xông tới chỉ cảm thấy có sóng âm đập vào mặt giống như lôi âm, cả đám đều bị chấn động đến mức cả mặt biến đen, hai chân như nhũn ra quỳ phục xuống đất. Mấy người xui xẻo xông lên trước lập tức bị chấn động bay ra ngoài, sau đó đập mạnh vào đại môn phủ đệ, cả cánh cổng kia trực tiếp bị đập nát...
Một tiếng này, trong phạm vi cách đó vạn dặm cũng có thể nghe thấy. Một tiếng này, phá vỡ cả buổi tối của kinh thành đế quốc Bắc Hải.