Thì ra là thế.
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên, khẽ nhíu mi tâm. Hai loại khả năng.
Một là Lư Lai lão tổ này chính là cường giả của đế quốc trung ương, bởi vì một vài nguyên nhân mà bị người đuổi giết, bỏ chạy đến nơi đây, gặp được Độc Cô Kinh Hồng. Vì báo đáp ơn cứu mạng, cũng vì tráng né kẻ thù cho nên vẫn luôn ẩn cư ở đế quốc Bắc Hải.
Hai là ban đầu Lư Lai lão tổ bị thương được cứu e là một bốc cục được tỉ mỉ bày ra, chính là vì tiếp cận Độc Cô Kinh Hồng, lựa chọn một người phát ngôn thích hợp khống chế Thiên Vân Bang, khiến bang phái đệ nhất kinh thành này có thể trở thành thế lực sau lưng vì hắn điều động.
Cụ thể là cái nào thì Lâm Bắc Thần cũng thực sự không đoán ra được.
Nếu là cái sau, vậy phải suy nghĩ tỉ mỉ một phen rồi.
Loại khổ nhục kế có thể sai sử một vị bán bộ thiên nhân, sau đó nằm vùng mười năm, đây là chuyện không phải thế lực bình thường có thể làm được.
Cảm giác đế quốc Bắc Hải cứ như một miếng thịt Nhị sư huynh tươi ngon đặt trên thớt, người người mơ tưởng đến cắn một miếng.
Một lát sau.
tới địa chỉ văn phòng liên hiệp hội của học viện cao cấp tại kinh thành.
Là một tòa lầu các nhỏ có hai lầu rất bình thường nằm ở bên ngoài cổng học viện cao cấp của khu vực thành thứ bốn, với sân trước và sân sau, tường đỏ ngói xanh, nham sinh hắc đài, cảm giác rất lâu đời.
Lúc này đã là đêm khuya.
Dưới ánh đèn đường màu vàng, lầu nhỏ màu đỏ cho người ta một loại cảm giác ấm áp mà an tâm.
Xe ngựa chậm rãi dừng dưới lầu các. Mọi người trước sau xuống xe.
“Đa tạ ơn cứu mạng của tiểu hữu.”
Viên Vấn Quân đã thay một thân quần áo sạch sẽ chắp tay hành lễ, nói: “Kính mời không bằng vô tình gặp được, mời tiểu hữu lên lầu uống chén trà, thế nào?”
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên người Lâm Bắc Thân.
Cho dù là mấy người Lý Tu Viễn đã sớm là học viên cực kỳ quen thuộc với Lâm Bắc Thần, lúc này đối mặt với Lâm Bắc Thần vẫn có áp lực rất lớn.
Dù sao thì vị này chính là thiên nhân phong hiệu đó.
Đại đa số thời gian vẫn luôn là sinh vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Rất có cótheer cả đời bọn hắn đều không tiếp xúc được... Cho dù là một vào trường hợp lớn có thể liếc mắt nhìn từ xa cũng đã là một việc có thể hưng phấn nói khoác rất lâu.
Không ngờ tới hôm nay lại có thể gặp được thiên nhân phong hiệu ở khoảng cách gần như vậy.
Sống.
Nóng bỏng.
“Đa tạ Viên lão sư đã mở miệng mời.”
Lâm Bắc Thần lắc đầu nói: “Ta còn có việc khác, phải nhanh chóng trở về xử lý.”
Trên mặt Viên Vấn Quân hiện lên một tia thất vọng, nói: “Nếu đã vậy thì không cố giữ ngươi ở lại nữa.”
Lâm Bắc Thần gật đầu, sau đó nhìn về phía đám người Lý Tu Viễn và Cam Tiểu Sương, mỉm cười vỗ vỗ vai, sau đó lại tìm cho Cam Tiểu Sương một cái lý do, cười nói: “Đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, ta chỉ là một mỹ nam tử bình bình vô kỳ mà thôi. Hơn nữa, thiên nhân phong hiệu gì đó thực ra là ta lừa bọn hắn đó, ha ha ha ha!”
"Cái gì?"
“Không phải chứ?”
"Ôi chao, bạn học Cổ thật là xấu nha."
Mấy bạn học nữ nhất thời khờ dại tin tưởng.
Lâm Bắc Thần cười to nói: "Mặc kệ ta có phải là thiên nhân phong hiệu hay không, nhưng tình hữu nghị giữa chúng ta không sai, đúng chứ?"
"Ừm, đó là đương nhiên."
Cam Tiểu Sương liên tục gật đầu, trên gương mặt tròn trịa trắng nõn viết rõ hai chữ nghiêm túc.
Lý Tu Viễn cũng nói: "Là chúng ta tương trợ lẫn nhau. Không sai, mặc kệ bạn học Cổ ngươi là ai, chỉ cần ngươi nguyện ý, hữu nghị giữa chúng ta vĩnh viễn không đổi."
"Đúng vậy." Liễu Văn Tuệ cũng nặng nề gật đầu.
"Cả ta nữa."
Viên Nông cũng mở miệng nói.
Lâm Bắc Thần nhìn về phía hắn.
Vị tiểu kiếm khách nổi danh khắp kinh thành này môi hồng răng trắng, mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc, thần vận anh khí, đúng là một nhân vật tuấn phẩm hiếm có.
Đương nhiên, so sánh với ta thì vẫn kém xa lắm.
Trong lòng Lâm đại thiếu bổ sung một câu.
"Ha ha, được."
Lâm đại thiếu gật đầu, sau đó quay sang Viên Vấn Quân chắp tay nói: "Viên lão sư, có duyên gặp lại."
Nói xong, hắn xoay người leo lên xe ngựa.
Lộc cộc lộc cộc.
Xe ngựa rẽ vào con đường dưới ánh đèn mờ tối ở xa xa, biến mất tại khúc quanh.
Lúc này đám người Viên Vấn Quân mới xoay người, tiến vào tiểu lâu. Đèn trong phòng sáng lên.
Bọn Cam Tiểu Sương vội vã sắp xếp chuẩn bị bữa ăn, vừa hay hâm nóng một bọc lớn thức ăn có từ tửu lâu trước đó, những món ăn này thực sự rất ngon.
Một lát sau.
Lúc bốn người Viên Vấn Quân tắm rửa thay y phục của mình xong, cả đám ngồi vào chỗ của mình ở bên cạnh cái bàn lớn.
"Làm sao các ngươi mời được vị bạn học Cổ Thiên Lạc này xuất thủ?"
Vị lão sư này vang danh khắp kinh thành, đức cao vọng trọng, vậy mà vẫn không nhịn được hỏi thăm.
Trước đó Lâm Bắc Thần giúp đỡ mấy người Lý Tu Viễn, giáng sấm sét xuống Đại sứ quán Cực Quang, cứu đám người Văn Tuệ, Viên Vấn Quân cũng loáng thoáng nghe thấy chuyện này.
Nhưng không ngờ hiện tại bọn hắn còn có thể mời được vị cường giả đỉnh cấp này xuất thủ.
Đã biết thể diện của mấy học sinh thực sự là có hơi lớn.
Lý Tu Viễn kể lại mọi chuyện đã xảy ra một lần.
"Chân kiếm hiệp cũng quá giỏi."
Viên Nông nghe một hồi, không nhịn được vỗ án tán thưởng.
Hắn là một vị hào hiệp trời sinh thuộc phái hành động, hào sảng trượng nghĩa, không câu nệ tiểu tiết, thích kết giao với hạng người như vậy nhất. Nếu không chỉ cần năm đó mỗi người một kiếm, bản thân đã từng đến Bắc Cảnh chiến trường ma luyện chính, lại liều mạng cứu người, lập được công huân.
Nghe xong lời nói của Lý Tu Viễn, chỉ cảm thấy vị Cổ Thiên Lạc này chính là người trong đồng đạo, tiếc rằng vừa nữa không thể giữ hắn lại cùng nhau uống mấy chén.
“Vận khí của mấy người các ngươi cũng thật là nghịch thiên."
Viên Vấn Quân phất râu cảm khái nói: "Một lần du hành, vậy mà lại có thể kết bằng hữu với một vị thiên nhân phong hiệu, ngay cả lão phu cũng dính ánh sáng của các ngươi, tránh được một kiếp."