Sau khi chia tay ba fan cuồng não tàn, Lâm Bắc Thần trở lại Thượng Chuyết Viên, tìm đến Tiêu Bính Cam, cẩn thận căn dặn vài câu, bảo hắn đi bảo vệ các học viên.
"Ta bây giờ dùng tên giả là Cổ Thiên Lạc, ngươi tuyệt đối không được buộc miệng nói ra."
"Ngoài ra, nếu như ngươi ở chỗ của các học viên kia nghe được chuyện liên quan tới Lâm Bắc Thần, không được chen miệng vào, không cần nói, hiểu không?"
Lâm Bắc Thần đặc biệt dặn dò vài câu.
"Yên tâm đi, thân ca."
Tiểu Bính Cam vỗ ngực mình, suýt chút nữa vỗ nát cả ngực, nói: "Ta làm việc, huynh cứ yên tâm."
"Đi đi, làm tốt cho ngươi thêm đùi gà."
Lâm Bắc Thần hài lòng vỗ vai hắn, nói: "Còn nữa, cố gắng hết sức không được đi ra nơi cách Thượng Chuyết Viên ngoài năm mươi dặm, bằng không, lực lượng ta ban cho ngươi sẽ bắt đầu suy giảm, gặp phải kẻ địch mạnh thực sự, sẽ phải chịu thiệt thòi." Tiêu Bính Cam thiên ân vạn tạ rời đi.
Đi đến cửa chính, hắn đeo mặt nạ lên, đi vài bước, mới phản ứng lại: "Chờ chút? Tại sao ta lại vui vẻ như vậy? Đùi gà bản thân ta có thể tạo ra mà, không cần thân ca cho ta thêm đùi gà."
Hắn đứng ngẩn ngơ ngay tại chỗ, cảm giác hình như mình đã trúng kế.
Nhưng mà, không quan trọng.
Thân ca sẽ không hại ta.
Nghe lời hắn sẽ có thịt ăn.
Tiêu Bính Cam đã nghĩ thông suốt điểm mấu chốt, vui vẻ mà bắt một chiếc xe ngựa, đi về phía ký túc xá của hội liên hiệp học viên học viên cao cấp kinh thành.
Vừa đúng lúc lướt qua một chiếc xe ngựa hoa lệ màu trắng khác.
Chiếc xe ngựa màu trắng này dừng lại trước cửa ra ra vào của Thượng Chuyết Viên. Trên xe một vị trung niên thân mặc bạch sam, mặt mũi bình thường bước xuống.
"Đến rồi, chính là chỗ này."
Người trung niên đi về phía cổng chính.
"Yo, đây không phải là Cao lão đệ sao?"
Lâm Bắc Thần nhìn thấy Cao Thắng Hàn một thân bạch y từ cửa chính bước vào, lập tức hai mắt sáng lên, giơ tay đưa tới một điếu thuốc vừa mới nhận được trong APP taobao, rất hào khí mà nói: "Dùng một điếu Hoa Tử không?"
Cao Thắng Hàn dở khóc dở cười.
Nhìn thấy dáng vẻ thoải mái nhàn nhã này của Lâm Bắc Thần, hắn liền biết, lo lắng của mình là dư thừa.
Tên này rõ ràng không lo lắng chút nào về cuộc 'Thiên Nhân sinh tử chiến' sắp tới, dáng vẻ nắm chắc phần thắng.
"Không hút đâu."
Cao Thắng Hàn xua xua tay.
Hắn cũng không biết thứ mà mình đang từ chối là cái gì.
Nếu như biết, hắn chắc chắn sẽ khóc lóc mà nói: Thêm một điếu nữa đi.
Lúc này suy nghĩ của Cao Thắng Hàn rất đơn giản, thân là thiên nhân, hắn phải tận lực bài trừ ngoại vật có ảnh hưởng đối với mình, tránh nảy sinh sự ỷ lại quá độ đối với một vật nào đó, hơn nữa hắn mơ hồ nhớ được rằng trước đó Lâm Bắc Thần đã từng khoe khoang một câu 'Thứ này của ta, tên trộm gà hút qua đã nghiền, ngươi một khi đã hút thì không thể rời xa được...'
"Lâm lão đệ, ngươi rất nhàn nhã, xem ra rất nắm chắc về 'Thiên Nhân sinh tử chiến'." Cao Thắng Hàn ngồi xuống ghế tựa, mỉm cười nói.
Lâm Bắc Thần vô cùng nhàn nhã nói: "Ha ha, không phải chỉ là một người chơi Sa Điêu nước ngoài thôi sao? Ta dạy hắn làm người chỉ trong vài phút."
Cao Thắng Hàn cười cười, nói: "Lâm lão đệ, ngươi vô cùng tự tin."
Lâm Bắc Thần nói: "Đó là đương nhiên, Cao lão đệ."
Hai người liếc nhìn nhau, đều rất kiêu ngạo hừ một tiếng.
Nhưng mà, Cao Thắng Hàn vẫn có một chút lòng tin đối với Lâm Bắc Thần.
Thực lực của Lâm Bắc Thần cao bao nhiêu, hắn đã tận mắt chứng kiến.
Trận đấu với Thiên Ngoại Tà Ma Lương Viễn Đạo ngày hôm đó, có thể nói là kinh thiên động địa.
Dựa theo dự đoán của Cao Thắng Hàn, chiến lực mà Lâm Bắc Thần biểu hiện ra lúc đó, nhất định nghiền ép thiên nhân cấp một, ngang hàng thiên nhân cấp hai, thậm chí có thể chống lại thiên nhân cấp ba.
Đối với một thiên nhân mới thăng cấp mà nói, đây đã là một chiến lực giống như thần thoại.
Nói ra chỉ sợ là cũng không có ai tin.
Bởi vì đây là chuyện phá vỡ lẽ thường.
Nếu như lúc này ngoại giới nhất định phải dùng khái niệm thiên nhân mới thăng cấp để đối đãi với Lâm Bắc Thần, như vậy, về cơ bản, tất cả mọi người đều sẽ bị khiếp sợ đến mất răng rơi đầy đất.
Nhưng lần này, lại có chút không giống.
"Lâm lão đệ, không thể khinh địch."
Cao Thắng Hàn tiếp nhận chén trà do Thiên Thiên bưng tới, nhẹ nhàng nhấp một miếng nước trà trong chén, rơi vào trong hồi ức, rất lâu sau mới có chút ít cảm khái nói: "Có một bí mật, ta nói cho ngươi biết, ba mươi năm trước, ta đã từng giao thủ với tên Ngu Thế Bắc kia một lần, lúc đó hắn còn chưa thăng cấp thiên nhân, chiến lực biểu hiện ra đã có thể so với thiên nhân rồi..."
Nói xong, Cao Thắng Hàn bắt đầu cởi y phục ra.
Lâm Bắc Thần nhất thời vô cùng cảnh giác: "Ngươi... Làm cái gì vậy? Nói bí mật thì nói bí mật một cách đàng hoàng, cởi y phục làm cái gì? Không phải chứ? Ta coi ngươi là lão đệ, ngươi lại có thể... Ta không phải là người như vậy..."
Lại thấy Cao Thắng Hàn chậm rãi mở y bào trước ngực ra, lộ ra da thịt giống như Bạch Ngọc Thạch ở bên dưới, còn vị trí ngực trái, có một vết sẹo to chừng nắm tay, cực kì rõ ràng, vừa nhìn qua một cái đã biết là vết thương cũ lâu năm, giống như một con nhện màu đỏ tươi dữ tợn, chiếm cứ trên da thịt, nhìn thấy mà giật mình.
Ánh mắt của Lâm Bắc Thần hơi ngưng trọng.
Cao Thắng Hàn là thiên nhân phong hiệu.
Năng lực hồi phục của thiên nhân mạnh mẽ, dường như có thể sánh vai với người kết thúc.
Vết thương lưu lại trong cuộc chiến hai mươi năm trước, đến lúc này vẫn còn chưa hoàn toàn biến mất, có thể thấy được sự khốc liệt của trận chiến, cùng với sự tàn nhẫn của Ngu Thế Bắc lúc đó.
"Cao lão đệ, ngươi lúc đó... Sẽ không thua cái tên Sa Điêu Thiên Nhân còn chưa thăng cấp kia đấy chứ?"
Lâm Bắc Thần kinh ngạc và nghi ngờ nói.
Nếu như là vậy, vậy thì mình quả thật là phải nghiêm túc cân nhắc một chút về Xạ điêu cao thủ của đế quốc Cực Quang này.