Đêm đó, tổng đà Thiên Vân Bang.
Danh xưng vững như thành đồng, cho dù là thiên nhân cũng khó có thể lẻn vào trong mật thất tu luyện của bang chủ Độc Cô Kinh Hồng, nghênh đón ba vị khách không mời mà đến.
"Các ngươi... Vào bằng cách nào?"
Độc Cô Kinh Hồng giống như lão rồng bị đạp phải đuôi, nhìn thấy Lâm Bắc Thần đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, Viên Vấn Quân và Độc Cô Dục Anh, với vẻ mặt khiếp sợ và phòng bị.
"Phụ thân đại nhân..."
Độc Cô Dục Anh nhìn lão phụ thân của mình, trong đôi mắt xinh đẹp không khỏi thoáng qua một chút vẻ bi ai.
Ngày xưa uy phong lẫm liệt, bang chủ đệ nhất kinh thành dưới một người trên vạn người, mới mấy ngày đã già nua giống như là một ông lão trăm tuổi, ngay cả mái tóc đen nhánh năm xưa, cũng biến thành bạc trắng.
"Là ngươi?"
Độc Cô Kinh Hồng nhìn thấy nữ nhi, đột nhiên với vẻ mặt bừng tỉnh ngộ.
"Đúng vậy, phụ thân, là con đưa bạn học Cổ và Viên lão sư tiến vào, cơ quan các nơi trong bang, còn có cơ quan trong mật thất này của người, con đều rất rõ ràng, bạn học Cổ chính là thiên nhân phong hiệu, dẫn bọn họ tiến vào là việc dễ như trở bàn tay." Trên mặt của Độc Cô Dục Anh hiện ra vẻ khẩn cầu, nói: "Phụ thân, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp, bạn học Cổ và lão sư đều nguyện ý bỏ qua tất cả, chỉ cần người cải tà quy chính..."
Viên Văn Quân cũng không để mất cơ hội cơ nói: "Độc Cô bang chủ, phân lượng của một vị thiên nhân phong hiệu, ngươi cũng biết đấy, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để thoát khỏi lồng chim, quay về tự nhiên, tuyệt đối không được bỏ lỡ cơ hội tốt, cho dù người Cực Quang đối với ngươi như thế nào, nhất định phải nhớ, ngươi là một người Bắc Hải."
Trên mặt của Độc Cô Kinh Hồng hiện ra vẻ giãy dụa.
Hắn như thể lâm vào trong cuộc giao chiến của thiên nhân.
Viên Văn Quân rèn sắt khi còn nóng, không ngừng trần thuật lại sự lợi hại.
Sau cùng, Viên Văn Quân gằn từng chữ từng câu nói: "Độc Cô bang chủ, cái gọi là mất bò mới lo làm chuồng, chưa chắc đã chậm, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi rồi, huống hồ, cho dù ngươi không suy nghĩ cho thanh danh sau này của mình, chẳng lẽ ngươi không suy nghĩ một chút cho Dục Anh sao? Nàng chính là người thân cuối cùng bên cạnh ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn đợi tới khi sự việc bại lộ, Dục Anh trở thành nữ nhi của quân bán nước, không có đất đặt chân ở đế quốc Bắc Hải, bị buộc phải phiêu bạt địch quốc đất khách, sống đầu đường xó chợ sao?"
Độc Cô Dục Anh cũng với vẻ mặt cầu khẩn nói: "Phụ thân..."
"Được rồi, không cần nói nữa."
Độc Cô Kinh Hồng bùi ngùi thở dài một tiếng, nói: "Ta đồng ý với các ngươi."
Viên Văn Quân và Độc Cô Dục Anh vui mừng quá đỗi.
Thành công rồi.
Trên mặt của Lâm Bắc Thần lại không chút biểu cảm.
Bởi vì tất cả đều nằm trong dự đoán của hắn.
Độc Cô Kinh Hồng nói: "Ta nguyện ý phối hợp với các ngươi, các ngươi đi theo ta..." Nói xong, đi tới bên cạnh một hàng giá sách ở mật thất bên cạnh, nhẹ nhàng xoay chuyển một cái bình ngọc sứ bí sắc, trái ba phải hai, trên mặt bình của bình bí sắc, hiện lên ánh sáng lấp lóe, có trận pháp Huyền Văn ẩn giấu bị kích hoạt.
Ồ?
Xem ra là có bí mật lớn.
Viên Vấn Quân liếc mắt nhìn Độc Cô Dục Anh.
Trên khuôn mặt trứng ngỗng trắng nõn xinh đẹp của người sau, cũng là một gương mặt kinh ngạc.
Rất rõ ràng, nàng cũng không biết, trong mật thất của phụ thân còn ẩn giấu cơ quan bí mật như vậy.
Độc Cô Kinh Hồng giơ tay lên, trên mặt bình lại phát sáng, lấy ngón trỏ tay phải vẽ ra mấy ký hiệu kỳ dị, giống như mở khoá smartphone ở kiếp trước, mở trận pháp Huyền Văn ở phía trên ra.
Giá sách kẽo kẹt kẽo kẹt chuyển động.
Đằng sau lộ ra một bí đài đường kính nửa mét.
Bên trong đặt một cái hộp ngọc màu trắng.
Trên cái hộp ngọc này mơ hồ có khí tức của trận pháp Huyền Văn lưu chuyển, ánh sáng oánh nhuận, như thể là ánh sáng tự mang, toàn thân từ trên xuống dưới không có chút tạp sắc, tinh khiết, cực kì đẹp mắt.
Hộp dùng một cái khoá nhỏ màu vàng để niêm phong lại.
"Cái Ngọc Quyết Thiên Cơ Hạp này, là bảo vật không gian mà ta phí không ít tâm tư mới lấy được, trong đó cất giữ tất cả phương án hành động của hệ thống gián điệp trong kinh thành của đế quốc Cực Quang những năm này, quá trình và kết quả, cùng với hoá thân và biệt hiệu của những gián điệp Cực Quang mà ta biết, còn có bí mật của một số cường giả, quan viên của đế quốc Bắc Hải mà Thiên Vân Bang thu thập được, cùng với rất nhiều bí mật mà dân gian không biết..."
Độc Cô Kinh Hồng cầm chiếc hộp ngọc lên, đưa cho Viên Vấn Quân.
Vị đại bang chủ đệ nhất kinh thành này, lúc này sắc mặt của hắn tiêu điều, với dáng vẻ thất bại, nói: "Hôm nay, ta giao nó cho ngươi, hi vọng Viên lão sư có thể tuân thủ lời hứa, ta đã là người thân bại danh liệt, sống chết không quan trọng, hi vọng Viên lão sư có thể bảo vệ tiểu nữ, tránh cho nó không phải chịu cảnh khổ sở sống đầu đường xó chợ..."
"Cha..."
Độc Cô Dục Anh không nhịn được khóc lên thành tiếng.
Nàng đã từng căm ghét hành động của phụ thân, hận hắn giết chóc người vô tội, hận hai tay của hắn dính đầy máu tanh, sau này biết chuyện phụ thân phản quốc, liền coi hắn như ác ma...
Nhưng cái gọi là 'một giọt máu đào hơn ao nước lã', thân tình làm sao có thể dứt bỏ được chứ?
Lúc này nghe thấy lời nói phát ra từ tận đáy lòng của phụ thân, không kìm nổi đau buồn, nhưng cũng tràn đầy xúc động.