Chỉ thấy ngàn vạn mảnh vụn ngân kiếm lấp lóe ánh sáng rực rỡ kia, không ngừng tụ tập, trong mấy hơi thở, phác hoạ ra hình dạng một thanh kiếm khổng lồ trăm mét ở xung quanh cơ thể của Cao Thắng Hàn!
Tử Điện Thần Kiếm tỏa ra thần mang ngút trời.
Uy áp kiếm đạo khó mà hình dung, trực tiếp tràn ra Phong Vân đài thứ nhất, tràn ngập toàn bộ sân thi đấu đệ nhất, bao la, rộng lớn vô biên.
Khoảnh khắc này thật sự giống như thần giáng lâm.
"Ngu Thế Bắc, tiếp thử một kiếm này của ta xem."
Giọng nói của Cao Thắng Hàn tựa như Thần Vương nổi giận, vang vọng giữa trời đất. "Thiên nhân kỹ- Nhất Kiếm Kinh Tiên!"
Lời còn chưa dứt.
Cao Thắng Hàn người kiếm hợp nhất, hai tay nắm Tử Điện Thần Kiếm, ngay tức khắc hợp thể với mảnh vụn ngân kiếm xung quanh, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ dài trăm mét, một kiếm chém mở hư không, chém thẳng về phía Xạ Điêu Thiên Nhân Ngu Thế Bắc.
Uy lực của một kiếm này so với Thập Lục Kiếm trước đó, không biết vượt xa bao nhiêu lần.
Vô số người Bắc Hải ở sân thi đấu đệ nhất, trong khoảnh khắc này, trong mắt đều thiêu đốt lên ánh sáng hi vọng.
Còn đám người Ngu Thân Vương, trên mặt lại lộ ra một chút vẻ khác lạ.
Lâm Bắc Thần cũng bị giật mình.
Cao lão đệ trở nên mạnh mẽ rồi.
Đây là Nhất Kiếm Kinh Tiên phiên bản tăng cường sao?
"Kiếm thứ mười bảy sao?"
Trên Phong Vân đài thứ nhất, biểu cảm của Ngu Thế Bắc hơi thay đổi, trong đôi mắt tuyết sương lạnh như băng kia, cuối cùng lần đầu tiên có một chút xíu hứng thú như vậy.
Nàng tay phải cầm cung.
Tay trái đặt ở chỗ dây cung hư vô, nhẹ nhàng kéo lên.
Vi quang lấp lóe.
Một vệt ngân quang màu tối hiện lên trong không gian, nối tiếp hai đầu cung.
Năm ngón của bàn tay màu lúa mì, nhẹ nhàng móc vào dây cung màu bạc.
Thân thể của Ngu Thế Bắc thiêu đốt lên ánh lửa màu bạc.
Một loại ánh lửa âm u đến cực điểm.
"Thiên chi dẫn, địa chi hàn... Nhất Tiễn Kinh Tiên!"
Nữ thiên nhân phong hiệu Bạch Ngân khẽ hé môi.
Cực Địa Thần Khấp Cung được chầm chậm kéo ra.
Động tác của Ngu Thế Bắc rất thoải mái, thậm chí có một chút nhã nhặn trầm tĩnh giống như tuyết rơi vào mùa đông.
Theo với động tác của nàng, một cây băng tinh trường tiễn màu bạc bán trong suốt, giống như bút vẽ vô hình được phác hoạ, chậm rãi tạo ra trên dây cung.
Tất cả động tác, không nhanh không chậm.
Dựa theo tần suất động tác của nàng, vốn dĩ là trước khi cung được kéo ra thì đã bị cự kiếm chôn vùi phía đối diện phá không mà chém tới.
Nhưng điều không thể tin nổi chính là, một tiễn này, lại bắn ra trước khi cự kiếm giáng lâm.
Tiễn mang tựa như từ chỗ sâu của tinh khung tối tăm, hái một điểm tinh quang.
Điểm sáng màu bạc, không thiên lệch, vừa hay đánh trúng mũi kiếm của cự kiếm! Một màn này, chỉ có cường giả võ đạo đại tông sư trở lên, thị lực theo kịp, mới có thể mơ hồ tóm được một chút xíu hình ảnh.
Những người khác còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì xảy ra, trong lúc im hơi lặng tiếng, cự kiếm trăm mét kia giống như thần giáng lâm, lấy mũi kiếm làm trung tâm, tựa như mảnh sao phiêu tán, bắt đầu tan rã...
Kiếm khí khủng khiếp phát tiết, ở phía trước Ngu Thế Bắc ba mét, tựa như dòng sông phân nhánh, cuộn trào mãnh liệt mà qua.
Nàng cầm cung đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Mái tóc dài màu nâu bay múa.
Cự kiếm nhanh chóng sụp đổ, tiêu tán.
Từng mảnh vụn Ngân Kiếm, chôn vùi giống như bụi bay.
Một điểm tiễn mang tinh quang màu bạc kia, không chút ùn tắc, tiếp tục tiến tới. Mãi cho đến khi thân ảnh Cao Thắng Hàn tay cầm Tử Điện Thần Kiếm, từ trong cự kiếm huyễn hiện ra.
Tiễn mang tinh quang bắn trúng mũi kiếm của Tử Điện Thần Kiếm.
Thời gian, tại thời khắc này, dường như dừng lại.
Trái tim của Lâm Bắc Thần cũng nhảy lên tới cổ họng.
Thắng bại, chính là vào thời khắc này!
Đinh!
Tiếng kim loại vỡ giòn giã như mũi kim va đập vang lên.
Trong chiến trường của Phong Vân đài thứ nhất, khoảnh khắc băng tinh tiễn và Tử Điện Thần Kiếm đập vào nhau, thời gian và không gian dường như ngừng lại.
Cảnh tượng, đột nhiên dừng lại.
Trong lòng của tất cả mọi người đều sinh ra một cảm giác hoảng sợ kỳ dị đến cực điểm.
Nhất là Lâm Bắc Thần.
Hắn thậm chí còn có một loại cảm giác hình ảnh ngưng trệ tạm thời trong khoảnh khắc căn cứ thủy tinh bị đánh vỡ.
Khoảnh khắc sau đó ——
Răng rắc răng rắc răng rắc.
Tiếng kim loại nứt vỡ vang lên.
Tử Điện Thần Kiếm trong lúc gấp gáp rung động, mũi kiếm vỡ nát.
Từng vết rạn màu bạc nhạt giống như mạng nhện xuất hiện trên thân kiếm màu tím, lan tràn ra với tốc độ ánh sáng.
Huyền Văn ẩn chứa bên trong Tử Điện Thần Kiếm cũng nứt gãy thành từng tấc một. Ầm!
Cuối cùng một tiếng giòn vang.
Thân kiếm hóa thành ngàn vạn mảnh vụn, nứt vỡ ra.
Băng Tinh Chi Tiễn mất đi cản trở, đột nhiên tăng tốc.
Xoẹt!
Tiễn mang ngay tức khắc xuyên thủng thân thể của Cao Thắng Hàn.
Trường bào trắng như tuyết, trong nháy mắt đã nhuốm máu.
Thân hình của Cao Thắng Hàn sau khi hơi dừng lại, liền bay ngược ra ngoài.
Bành!
Hắn lảo đảo rơi trên mặt đất.
Bước chân lảo đảo.
Lùi lại phía sau mấy chục bước, mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Máu tươi từ khóe miệng tràn ra.
Khí tức thiên nhân trên người đang nhanh chóng sụp đổ.
Bại rồi.
"Vẫn không được sao?"
Cao Thắng Hàn tự lẩm bẩm một mình, trên mặt lộ ra vẻ một chút vẻ chua chát.
"Quả nhiên là thiên tài của đế quốc Cực Quang, tay lại nắm vũ khí trấn quốc... Đáng tiếc..."
Thị giác của hắn nhanh chóng trở nên mơ hồ.
Bóng tối bao trùm tới.
"Cũng không biết tiểu tử kia đã xem được bao nhiêu..."
Cao Thắng Hàn ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống.
Khán đài của sân thi đấu đệ nhất đang ở trong sự yên tĩnh vô biên, đột nhiên vang lên tiếng hét bi ai không cách nào khống chế được.