“Mỹ nhân, ngươi có cảm giác thực lực của mình đang không ngừng suy giảm hay không?” Mười mấy nhân ảnh đồng thời lên tiếng nói chuyện.
Mỗi một người đều giống nhau như thật.
Sau khi phần cứng điện thoại được nâng cấp, công năng hình chiếu 4D cũng được tăng cường theo, tạo ra Huyễn Ảnh Phân Thân, ngoại trừ không có đủ chiến lực, giọng nói, ngoại hình, khí tức, năng lượng ba động gần như giống nhau như đúc.
Ngu Thế Bắc chấn động trong lòng.
Nàng phát hiện nhất thời nàng không cách nào phân biệt đâu mới là Lâm Bắc Thần thật.
Đối với một xạ thủ mà nói, điều này thật sự quá tệ.
Hơn nữa, nàng càng thêm khiếp sợ mà phát hiện rằng, Tiên Thiên Băng Tuyết Huyền Khí của nàng đã bị áp chế, gần như suy yếu khoảng hai thành.
Không gian này đang suy giảm chiến lực của nàng?
Hay là, thời gian trôi qua, chiến lực của nàng sẽ giảm xuống?
Tình huống này còn hỏng bét hơn so với tưởng tượng của nàng.
Trong lúc đó, Lâm Bắc Thần đã khởi động lá bài tẩy cuối cùng trong tay. Nghịch Huyết Hành Khí Cuồng Chiến Thuật.
Cảnh giới võ sư, bí thuật bạo tẩu này có hiệu quả nghịch thiên. Cảnh giới tông sư thì miễn cưỡng đủ dùng, nhưng trong cảnh giới thiên nhân, tăng phúc cho thực lực còn chưa đủ một thành.
Nhưng thịt muỗi cũng là thịt.
Hắn tận khả năng gia tăng tu vi cho mình.
“Xạ Kim Đại Kiếm Ấn.”
Hắn trực tiếp ra tay.
Trong tay chính là Tiên Thiên Huyền Khí hệ Kim Ngân Kiếm Thiên Nhân, thiên nhân kỹ.
Ngu Thế Bắc cũng nhanh chóng mở ra thiên nhân kỹ của mình.
“Nhất Tiễn Kinh Tiên.”
Trong tiếng quát chói tai, tơ bạc ở cổ tay hóa thành dây cung, Cực Địa Thần Khấp Cung uốn lượn như trăng tròn, một thân Băng Tuyết Huyền khí đều trút vào thanh binh khí trấn quốc.
Lần trước đánh bại Cao Thắng Hàn, nàng cũng chỉ kéo có nửa cung.
Còn lần này, nàng kéo cung như trăng tròn, ngưng tụ tín niệm mạnh nhất, ý chí mạnh nhất và lực võ đạo mạnh nhất cả đời này vào một tiễn.
...
...
Sân thi đấu thứ nhất.
“Tình huống bây giờ như thế nào?”
Đây chính là nghi hoặc lớn nhất trong lòng tất cả những người quan chiến.
Bởi vì hai bên giao chiến lại đột nhiên biến mất trên Phong Vân đệ nhất đài.
Trong phòng khách quý, tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Mặc kệ là Tả Tướng, Tiêu lão thái gia, Tiêu Dã, Thất hoàng tử hay là Ngu Thân Vương, Thác Bạt Xuy Tuyết, Ngu Khả Nhi...
Thậm chí tam đại phong hào Thiên Nhân trong liên minh đế quốc trung ương Quý Vô Song, Lữ Tín và Sa Tam Thông, tất cả đều ngẩn cả người.
Không người nào hiểu được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. “Cái gì thế?”
Có người đột nhiên chỉ vào lôi đài, chỉ vào hai điểm sáng đang di chuyển nhanh chóng, lớn tiếng kinh hô.
Nhưng vẫn không ai biết.
Cho nên, cuộc chiến này kết thúc?
Hay là đang tiến hành?
Làm thế nào để phán định?
Hai bên đều như phát mộng.
Người duy nhất trấn định trên lôi đài chính là Quang Tương.
Trước đó, nó đã thưởng thức qua tư vị Luân Hồi Tuyệt Cảnh. Nó biết người nào bị kéo vào không gian vong giả kinh khủng đó sẽ phát sinh chuyện gì.
Chủ nhân quả nhiên đã kéo nữ nhân kia vào đó.
Hắn thắng chắc.
Nó rất có lòng tin đối với chủ nhân của mình.
Quang Tương nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó chạy đến chỗ con Bích Dực Sa Điêu đang hôn mê.
“Con chim lớn như thế, chân của nó nhất định còn ngon hơn cả đùi gà.”
Trải qua suy đoán khoa học hợp lý, Quang Tương cho rằng Tiêu Bính Cam nhất định rất thích chân Bích Dực Sa Điêu nướng.
Có thể làm quà tặng cho Tiêu Bính Cam.
Nó giơ nắm đấm to bằng nồi đất, chuẩn bị đại khai sát giới. Nhưng trong chớp mắt, dị biến đột nhiên sinh ra.
Quang hoa lóe lên trên lôi đài.
Hai bóng người đồng thời rơi xuống giữa không trung.
Một người trong đó chính là Lâm Bắc Thần toàn thân áo trắng, ngực phải cắm một cây băng tiển bằng cổ tay, xuyên thủng trước sau, nửa người bị bao phủ bên trong sương lạnh màu bạc, khí tức suy nhược.
Người còn lại chính là Xạ Điêu Thiên Nhân Ngu Thế Bắc, trên người của nàng không hề có vết thương nào nhưng khi rơi xuống đất, thân hình nàng lại thoắt một cái, ngửa mặt lên trời ngã xuống đất, khí tức không còn, giống như đã chết.
Chít chít chít.
Quang Tương là người phản ứng đầu tiên, tiến lên đỡ lấy Lâm Bắc Thần.
“Ta không sao.”
Lâm Bắc Thần hít sâu một hơi.
Ngu Thế Bắc quá kinh khủng.
Bị kéo vào tiểu hắc ốc điều giáo, hắn thiếu chút nữa bị nàng phản sát.
Không hổ là đệ nhất Thiên Nhân đế quốc Cực Quang.
Tuy nhiên, cuối cùng vẫn là Lâm đại thiếu cao hơn một bậc, dựa vào cận chiến hữu kinh vô hiểm thắng được trận Thiên Nhân Sinh Tử Chiến được cả thế gian chú ý.
Kết thúc.
Hắn thắng.
Lúc này, người quan chiến thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
“Hình như... thắng rồi?”
“Người đang nằm chính là Ngu Thế Bắc? Ta không nhìn nhầm chứ?”
“Không... không nhìn nhầm đâu.”
“Cho nên... kết thúc rồi sao?”
“Thắng thật sao?”
Trên đài sân thi đấu đệ nhất, vô số người xì xào bàn tán.
Giống như đang thi gặp phải đề bài khó quá, phải len lén trao đổi, tận lực nhỏ giọng, tận lực cẩn thận, sợ bị giám thị bắt tại trận.
Trong phòng khách quý.
“Cái gì đây?”
Đại sứ Cực Quang Ngụy Sùng Phong cảm thấy não của mình như ngưng lại, đánh mất năng lực suy tính.
“Không đúng lắm...”
Tim Thác Bạt Xuy Tuyết giống như nổi trống, cuồng loạn không ngừng, chấn động đến mức khiến ông ta đầu váng mắt hoa, trước mắt biến thành màu đen.
Ngu Thân Vương phủi đất đứng lên.
Sắc mặt ông ta trắng bệch, thân hình lay động, đưa tay chỉ vào Phong Vân đệ nhất đài, bờ môi run rẩy, nhưng một câu cũng không nói nên lời.
Nguy Khả Nhi mở to hai mắt, giống như một đứa bé bị lão sư mắng oan, con gấu bông trong tay rơi xuống đất cũng không biết.
Người đế quốc Cực Quang trong phòng khách quý cũng không nhiều.
Nhưng lúc này, tất cả đều biến sắc, yên tĩnh trầm mặc giống như người thân vừa mới mất. Không khí nơi này hoàn toàn ngược lại với quý tộc Bắc Hải.