“Được.”
Lão thái gia Tiêu Diễn gật đầu.
Rất nhanh, dưới ánh mắt chăm chú của vô số người, Tiêu Tứ mặc một bộ áo bào tím lộng lẫy bước lên lễ đài.
Người thiếu niên hai mươi hai tuổi, diện mạo trắng nõn, cũng xem như anh tuấn. Đáng tiếc khí chất lại có chút nham hiểm, nhìn qua là biết nhân vật âm tàn không nên sống chung.
Tiêu Tứ đắc chí, hồng quang đầy mặt.
Hắn ôm quyền gửi lời cảm ơn, sau đó đến trước mặt lão thái gia Tiêu Diễn, nhận lấy ấn tín gia chủ, tượng trương cho quyền lợi gia chủ sau này.
Sau đó, hắn cúi đầu tiếp nhận nghi thức chính quan.
Cái gọi là chính quan, chính là trưởng bối nghiêm túc đội mũ lên đầu tiểu bối.
Đây chỉ là một động tác mang ý nghĩa tượng trưng.
Nhưng cũng là một phần quan trọng trong điển lễ kế nhiệm gia chủ.
Mặt Tiêu Diễn vẫn không chút biểu cảm, đưa tay đội chính quan cho người thanh niên hai mươi hai tuổi.
“Ha ha, lão bất tử.”
Tiêu Tứ cúi đầu, gương mặt tôn kính, nhưng trong bóng tối lại lặng lẽ truyền âm: “Không nghĩ đến đúng không? Không phải trước kia ngươi luôn xem thường ta sao? Ha ha, cuối cùng cũng có một ngày như vậy. Ngươi không thể không đích thân truyền lại vị trí gia chủ cho ta.”
Con ngươi dưới cặp lông mày trắng như tuyết của Tiêu Diễn hiện lên tinh mang, nhưng chợt ảm đạm như tinh hỏa, tan biến không thấy đâu.
Chính quan kết thúc.
Tiêu Diễn lại bước xuống lễ đài.
Tân gia chủ Tiêu Tứ đột nhiên lên tiếng: “Lão thái gia xin dừng bước, ha ha, hôm nay ta trở thành gia chủ Tiêu gia, ta cảm thấy rất vinh hạnh, đồng thời cũng biết rõ trách nhiệm của mình trọng đại. Vừa lúc ta bắt được một phản nghịch của Tiêu gia, ta muốn dùng máu của hắn để tế đồ đằng đại kỳ Tiêu gia. Haha, người đâu, mau dẫn tên phản nghịch Tiêu gia lên đây cho ta.”
Lập tức có giáp sĩ tâm phúc nhị phòng cưỡng ép kéo một người bị trói gô từ trong hậu viện ra. Mọi người định thần nhìn lại.
Người bị trói chính là Tiêu Dã.
Tân gia chủ được chọn trước đó, bây giờ lại bị trói gô?
Đại viện Tiêu phủ đột nhiên trở nên ồn ào. Rất nhiều người lộ ra ánh mắt khiếp sợ.
Ban đầu, việc chuyển hướng chọn một gia chủ khác đã là một bước ngoặt lớn.
Không nghĩ đến cảnh tượng trước mắt không còn là chuyển hướng mà là trực tiếp quay đầu.
Biến cố này quá lớn.
Xem như họa từ trong nhà sao?
“Ngươi..”
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lão thái gia Tiêu Diễn lập tức thay đổi.
Ông thật sự chấn kinh.
Đêm qua, sau khi biết được Lâm Bắc Thần bỏ mình, ông biết, núi kêu biển gầm trong kinh thành sắp diễn ra. Đứng mũi chịu sào, tiếp nhận làn sóng xung kích chính là Tiêu gia.
Quyết đoán trước đó của ông quá mức nóng vội.
Ông đã nóng lòng đẩy đứa nhỏ Tiêu Dã thượng vị. Tuy nói đứa nhỏ này là nhân tài khó có được, là một trong những người kế tục có tính thành thục nhất của Tiêu gia, nhưng điều quan trọng hơn cũng là lựa chọn cho Tiêu gia một lãnh tụ có thể lèo lái con thuyền Tiêu gia trong một thời gian rất dài trong tương lai.
Nhưng bây giờ, xem ra, ông đã hại Tiêu Dã.
Tối qua, Tiêu Diễn từ nhiều con đường biết được nhị phòng và tứ phòng đã âm thầm chuẩn bị một số hành động bí mật.
Để bảo vệ Tiêu Dã, ông quyết định thật nhanh, phái người mang theo Tiêu Dã rời khỏi kinh thành, đồng thời cũng cúi đầu với nhị phòng Tiêu Dật, tứ phòng Tiêu Nguyên, chủ động tỏ thái độ, đồng ý chọn Tiêu Tứ.
Ban đầu, thái độ của ông cũng được xem là nhượng bộ. Dù gì cũng là huyết mạch Tiêu gia, có quan hệ ruột thịt, ông cho rằng nhị phòng và tứ phòng vốn lòng lang dạ thú sẽ thỏa mãn mà buông tha cho Tiêu Dã.
Ai biết được...
Tiêu Diễn ông không ngần ngại phỏng đoán tình huống xấu nhất, nhưng ông thật sự đã đánh giá thấp sự độc ác và âm tàn của đám người Tiêu Dật, Tiêu Nguyên.
Bọn họ thật sự đã bắt lại Tiêu Dã. Bọn họ muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
Chỉ trong nháy mắt, lão thái gia Tiêu Diễn chỉ cảm thấy máu xông lên đầu, tức đến mức trước mắt biến thành từng đợt màu đen.
Cơn giận của ông rốt cuộc đã không còn che giấu được nữa. Ông quát lớn: “Tiêu Tứ, lão phu đã liên tục nhường nhịn, ngươi đừng có không biết tốt xấu. Ngươi làm ra chuyện phát rồ như thế là muốn ép lão phu ngọc thạch câu phần sao?”
“Ha ha...”
Tiêu Tứ cười lạnh: “Lão thái gia cớ gì nói ra lời này. Ta chẳng qua chỉ chấp hành gia pháp mà thôi.”
“Ta không đồng ý.”
Râu tóc lão thái gia Tiêu Diễn dựng đứng, bước nhanh lên lễ đài, nhìn hằm hằm Tiêu Tứ: “Ngươi lập tức thả Tiêu Dã ra cho ta.”
“Ha ha, ta cảm thấy có lỗi quá.”
Gương mặt Tiêu Tứ hiện lên vẻ trào phúng, không nhanh không chậm nói: “Lão thái gia, ông đã không còn là gia chủ nữa, không cần ở đây kêu tam gọi tứ, cũng không còn bất cứ quyền lực gì mà ra lệnh cho gia chủ ta được làm cái này, không được làm cái kia.”
“Làm càn!”
Thất phòng Tiêu Hồ đứng dậy vỗ bàn: “Tiêu Tứ, ngươi chỉ là một hậu bối, tại sao ngươi dám ăn nói với lão thái gia như thế?”
Tiêu Tứ lạnh lùng nhìn thoáng qua Tiêu Hồ: “Người đâu, mau trói lại tên dã nhân không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, gào thét trong điển lễ, mắt không thấy gia chủ này lại cho ta.”
Lập tức có một đội kiếm sĩ mặc giáp từ bên cạnh nội viện nhanh chóng tràn vào, bao vây Tiêu Hồ trong phòng.
“Lớn mật, các ngươi muốn làm gì?”
Tiêu Hồ giận dữ.
“Ha ha, lão Thất, ngươi không cần phản kháng.”
Dẫn đội chính là lục phòng Tiêu Chấn, trong giọng nói mang theo sự trêu tức. Lão thái gia Tiêu Diễn tức đến toàn thân phát run.
Ông nhìn hằm hằm giáp sĩ dưới lễ đài, nghiêm nghị nói: “Tất cả lui ra. Vừa mới leo lên vị trí gia chủ, ngươi đã muốn làm điều ngang ngược, gây họa tộc nhân sao? Ngươi thật sự cho rằng lão phu chết rồi? Người đâu.”
Tiếng bước chân vang lên.
Lại có một đội kiếm sĩ tinh nhuệ mặc giáp trụ màu đỏ tươi từ hậu viện lao ra, hiển nhiên là tử sĩ tâm phúc chỉ nghe theo lệnh của lão gia tử.
Song phương giằng co.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
“Ta là gia chủ, các ngươi dám kháng mệnh?”
Tiêu Tứ tức giận nói.