Cung Công không nói gì, chỉ chậm rãi giơ tay lên.
Lòng bàn tay của hắn xuất hiện một lệnh bài vảy rồng hơi tỏa sáng.
Có ý gì vậy?
Nhìn thấy cảnh này, mọi người có chút sững sờ.
Chẳng lẽ đại hán Địa Trung Hải thật sự nghĩ rằng chỉ dựa vào một lệnh bài nho nhỏ cũng đủ để cho Quý Vô Song đang trong cơn thịnh nộ tha cho hắn một mạng sao?
Cho dù thánh chỉ Nhân Hoàng Bắc Hải cũng không có ý nghĩa gì vào lúc này.
Huống chi chỉ là một lệnh bài nho nhỏ.
Nhưng, khi ánh mắt mọi người vô thức quay lại nhìn Quý Vô Song, tất cả đều ngẩn cả người.
Bởi vì Quý Vô Song một khắc trước còn đang tức giận khinh người, cao cao tại thượng giống như cửu thiên thần long, nhưng khi nhìn thấy lệnh bài này, sắc mặt đột nhiên thay đổi, trong nháy mắt không còn chút máu, giống như bị hù dọa, biến thành con thỏ trắng run lẩy bẩy.
Có vấn đề.
Mọi người lập tức ý thức được cái gì.
“Ta hỏi ngươi một lần nữa.”
Cung Công cầm lệnh bài trong tay, quan sát Quý Vô Song giống như quan sát một con chó hoang ngu xuẩn, hỏi từng câu từng chữ: “Người làm nhục thiếu gia nhà ta, ngươi nhất định muốn cứu?”
Lúc này, Quý Vô Song thật sự sợ hãi, giống như sóng lớn đã sớm bao phủ cả người ông ta.
“Cái này... lệnh bài này, ngươi...”
Hắn ngẩng đầu nhìn Cung Công, toàn thân cao thấp không còn sự vênh váo hung hăng như lúc trước, thay vào đó là e ngại, là kinh nghi, giọng nói run rẩy: “Ngươi, ngươi, ngươi từ đâu mà có lệnh bài này?”
Hắn cứ lắp bắp mà nói hết câu.
Cung Công thản nhiên đáp: “Công tử nhà ta đưa cho ta lệnh bài này, cố ý đến đây hỏi ngươi một câu, là ai đã cho ngươi gan chó dám nhúng tay vào chuyện Tiêu gia đế quốc Bắc Hải?”
“Lệnh bài là của Lâm Bắc... Lâm đại thiếu?”
“Thần Chiến Thiên Nhân Quý Vô Song nghe rõ.”
Chân hắn mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.
Đây rõ ràng là lệnh bài huy chương của đệ tử chân truyền Vương gia đế quốc Chân Long.
Khí tức đó, tạo hình đó cùng huyền văn mạch lạc hoàn toàn không phải người ngoài có thể mô phỏng, cũng không ai dám mô phỏng.
Vương gia chính là thế gia thần thánh đế quốc Chân Long.
Cũng là thế lực có tên tuổi trong toàn bộ Đông Đạo Chân Châu.
Còn hắn, chẳng qua chỉ là gia nô của Vương gia mà thôi.
Lúc trước, hắn không biết đã phí biết bao nhiêu tâm tư, bỏ ra cái giá lớn như thế nào mới tiến vào Vương gia, trở thành gia nô của Vương gia.
Về sau, bởi vì tư chất tu luyện không tệ, dựa vào tài nguyên Vương gia may mắn nhận được phong hiệu Thiên Nhân. Cho nên hắn mới nhận được ưu đãi đặc biệt, có thể hành tẩu bên ngoài.
Cũng nhờ Vương gia, hắn mới có được địa vị tương đối cao ở đế quốc Chân Long.
Nhưng nói cho cùng, sinh tử, vinh nhục, thành bại... đủ loại vận mệnh của hắn đều nằm trong tay Vương gia.
Vương gia bảo hắn sống, hắn có thể sống.
Vương gia bảo hắn chết, hắn cũng phải vui vẻ mà cắt cổ mình.
Vương gia bảo hắn sống không được chết cũng không xong, cho dù là núi đao biển lửa, hắn cũng phải tươi cười mà tiếp nhận.
Cho hắn mười cái... không, cho ông ta một ngàn, một vạn lá gan, hắn cũng không dám đối kháng với người cầm trong tay huy chương gia tộc Vương gia.
“Lâm... Lâm đại thiếu có lệnh bài này từ đâu?”
Bất tri bất giác, trong giọng nói của Thần Chiến Thiên Nhân Quý Vô Song mang theo sự nịnh nọt và lấy lòng, giống như thay đổi thành một người khác.
Cung Công thản nhiên đáp: “Chuyện thiếu gia nhà ta, ngươi có thể hỏi sao?” Xoạt.
Quý Vô Song đổ mồ hôi lạnh.
Trong đầu của hắn đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ cực kỳ đáng sợ.
Thì ra tên Lâm Bắc Thần yêu nghiệt đến như vậy, có thể từ trong một nước nhỏ tu luyện đến cảnh giới Thiên Nhân, trong Thiên Nhân Sinh Tử Chiến đánh bại Xạ Điêu Thiên Nhân tay cầm binh khí trấn quốc Ngu Thế Bắc chính là vì có Vương gia ủng hộ đằng sau sao?
Một suy nghĩ lớn mật hơn.
Có lẽ thân phận Lâm Bắc Thần không chỉ là người được Vương gia ủng hộ. Có thể bản thân của hắn chính là người của Vương gia thì sao?
Bao năm qua, một số thế gia của Đông Đạo Chân Châu đều duy trì truyền thống tuyển bọn một số đệ tử có thiên phú không tồi trong gia tộc, bí mật đưa đến một số khu vực hoang dã để tiến hành lịch luyện.
Vương gia cũng không ngoại lệ.
Nghĩ đến đây, Quý Vô Song ngẩn cả người. Hắn quỳ không vững nữa.
Bịch bịch.
Đường đường là Thần Chiến Thiên Nhân, trước mắt bao người, hắn quỳ thẳng dưới lễ đài, vừa quỳ lạy vừa lớn tiếng nói: “Lão nô Quý Vô Song bái kiến thiếu gia. Lão nô đáng chết, không biết thiếu gia đang ở đây, xin thiếu gia thứ tội.”
Bịch bịch bịch.
Từng cái dập đầu đập vang cả trời đất.
Những người chung quanh nhìn thấy cảnh này không khỏi sợ ngây người. Chuyện gì xảy ra vậy?
Đây chính là sứ giả đến từ sứ đoàn liên minh đế quốc Trung Ương.
Những người đến từ Đông Đạo Chân Châu đối với những người đến từ những nước nhỏ mà nói chẳng khác nào thần tiên trên trời.
Kết quả, Thần Chiến Thiên Nhân Quý Vô Song lại quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ?
Hình ảnh này đánh vào thị giác và tình cảm, tạo thành một sự chấn động, khiến cho đầu óc của tất cả những người ở đây thiếu chút nữa nổ tung.
Thật không thể tin nổi.
Quan trọng là chưa có người nào hiểu được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Tấm lệnh bài kia có lai lịch như thế nào?
Tại sao nó lại có lực uy hiếp lớn đến như thế?
“Ngươi biết sai rồi?”
Cung Công nhìn xuống hỏi.
“Lão nô sai rồi, lão nô tội đáng chết vạn lần.”
Thần Chiến Thiên Nhân Quý Vô Song vừa dập đầu vừa lớn tiếng bồi tội.
“Chuyện của Tiêu gia, ngươi biết nên làm như thế nào chứ?”
Cung Công lại hỏi.
Quý Vô Song nghe xong, trong lòng thả lỏng, biết tạm thời mình không cần phải chết.
Vị thiếu gia kia vẫn chừa chỗ trống cho hắn lấy công chuộc tội.
Hắn vui mừng quá đỗi, cuống quít dập đầu: “Lão nô nhất định sẽ khiến thiếu gia hài lòng.”
Cung Công gật đầu: “Rất tốt.”
Hắn thu hồi lại lệnh bài.
Đang định quay người rời đi.
“Khoan đã.”