Hả?
Ta đọc thuộc cả mấy trăm bộ tiểu thuyết mạng, biết đủ các loại tình tiết cẩu huyết, suy đoán như vậy, lại có thể sai sao?
Ta không phục.
Lâm Bắc Thần nói: "Vậy cái gọi là chân tướng kia của bệ hạ là cái gì?"
"Phụ thân ngươi rất thông minh, trước khi ông ta mất tích, từng bí mật lẻn vào hoàng cung, tới tìm trẫm."
Bắc Hải Nhân Hoàng nhìn Lâm Bắc Thần, nói: "Ngươi biết, điều này có ý gì không?" "Ý là hắn rất tin tưởng bệ hạ? Trước khi chết cũng muốn uỷ thác?"
Lâm Bắc Thần tiện miệng hỏi.
Bắc Hải Nhân Hoàng: "..."
Đây thật sự chính là trò chuyện không cùng kênh con mẹ nó.
"Lúc đó trong hoàng cung, cao thủ như mây, có hai vị thiên nhân tọa trấn, lại có trận pháp Huyền Văn, đủ các loại cơ quan bảo vệ mà hoàng thất tích lũy bao năm qua, lúc đó bởi vì kiêng kị thế lực thần bí kia, cho nên cơ quan trận pháp đều mở ra hết, nhưng mà phụ thân ngươi, vẫn có thể lặng lẽ lẻn vào hoàng cung, âm thầm gặp được trẫm, ngươi cảm thấy, là tu vi cảnh giới gì, mới có thể làm được điều này?"
Bắc Hải Nhân Hoàng ném vấn đề cho Lâm Bắc Thần.
"Có lẽ là ông ta quen thuộc với địa hình trong hoàng cung chăng?"
Lâm Bắc Thần nói.
"Không thể nào, bí mật của hoàng thất, không thể nào để cho người khác biết, cha ngươi là chiến thần của đế quốc, nhưng không phải huyết mạch của hoàng thất."
Bắc Hải Nhân Hoàng từ từ quen dần với phương thức nói chuyện phiếm của Lâm Bắc Thần, thế là không thừa nước đục thả câu nữa, mà trực tiếp công bố đáp án, nói: "Ít nhất cũng là tu vi cảnh giới thiên nhân phong hiệu cấp ba, mới có thể làm được điều này."
Trong lòng của Lâm Bắc Thần khẽ động.
Lão cha của tiền thân thực lực cao như vậy sao?
Trước đó từ các phương nghe được đánh giá liên quan tới Lâm Cận Nam, đều là binh pháp thần thông.
Có thể từ xưa tới nay chưa từng có ai nói qua, Lâm Cận Nam cũng là một cường giả cấp thiên nhân.
Cái thiết lập này, đã siêu cấp rồi đúng chứ?
"Bệ hạ là nói, Lâm... Cha ta từ trước tới nay, đều che giấu thực lực sao?"
Lâm Bắc Thần xác nhận nói.
Bắc Hải Nhân Hoàng gật đầu, nói: "Quả thực là như thế, ngày đó, ở trên người hắn, ta đã cảm nhận được uy áp chỉ có cường giả thiên nhân mới có, dường như có thể trăm phần trăm xác định, phụ thân ngươi cho tới nay, đều che giấu thực lực."
"Vậy ông ta tới gặp bệ hạ, rốt cuộc đã nói cái gì?"
Lâm Bắc Thần tò mò hỏi.
"Phụ thân ngươi nói..."
Bắc Hải Nhân Hoàng há miệng muốn trả lời.
"Từ đã."
Chính vào lúc này, Lâm Bắc Thần ngắt lời.
Chỉ thấy Lâm đại thiếu đột nhiên vô cùng cảnh giác nhìn liếc chung quanh, nói: "Bệ hạ, trước tiên ngài đừng nói, để ta xem thử chung quanh có thích khách không..." Trong lòng của Bắc Hải Nhân Hoàng liền run lên một cái.
Thích khách?
Trong hoàng cung của trẫm, làm sao có thể có thích khách?
Chẳng lẽ là Lâm Bắc Thần tu vi trác tuyệt, đã phát hiện ra manh mối gì?
Trong khoảnh khắc này, trong lòng của Bắc Hải Nhân Hoàng không hiểu sao lại có chút hoang mang.
Kết quả Lâm Bắc Thần rất qua loa nhìn tứ phía một vòng, cuối cùng nói: "An toàn... Bệ hạ, ngài nói đi."
"Ngươi vừa rồi..."
Bắc Hải Nhân Hoàng muốn nói lại thôi.
"Ồ, là như vậy, mỗi lần TV...ờ, trong các loại tiểu thuyết thông tục trên đại lục kia, khi có người muốn nói ra bí mật, luôn sẽ bị người ta đột nhiên giết chết, cho nên ta cẩn thận một chút, hợp tình hợp lý đúng chứ?"
"Ta đã xác nhận rồi, không có thích khách, bệ hạ có thể yên tâm to gan mà nói ra bí mật."
Lâm Bắc Thần rất chân thành giải thích.
Bắc Hải Nhân Hoàng: "..."
Người đâu, triệu Phi Tuyết Nhất Sát tiến cung.
Ta muốn phong hắn làm Lại Bộ Thiên Quan.
Nhìn người cũng quá chuẩn rồi đấy.
Tên não tàn Lâm Bắc Thần này, thật sự là không có cách nào cùng nhau nói chuyện vui vẻ.
"Năm đó, phụ thân ngươi nói ta tịch thu tài sản của Chiến Thiên Hầu phủ, tuyệt đối không được lưu tình."
Bắc Hải Nhân Hoàng nói.
Hả?
"Bệ hạ có chắc chắn, khi ông ta nói lời này với ngài, không có bị sốt đấy chứ?"
Lâm Bắc Thần vừa nghe đã tức giận.
Đây là hành động điên cuồng gì vậy chứ?
Tự xin tịch thu tài sản diệt tộc?
Căn bản không đặt người làm nhi tử như ta ở trong lòng.
Mọi người không phải đều luôn nói, hắn rất thương ta sao?
Bắc Hải Nhân Hoàng đã không cảm thấy kinh ngạc khi thấy chuyện quái dị, nói: "Không có sốt, cũng không có não tật phát tác, lúc đó phụ thân ngươi rất tỉnh táo, còn đặc biệt căn dặn ta, nhất định phải tịch thu toàn bộ gia sản, nhất định phải cho thôi việc toàn bộ gia nô, không được giữ lại cho ngươi dù chỉ một đồng, chỉ cần không lấy mạng của ngươi là được rồi."
Ô hô?
Hành động này của Lâm Cận Nam là thao tác đảo ngược?
Lâm Bắc Thần cũng không phải kẻ ngốc.
Hắn mơ hồ hiểu được điều gì đó.
Làm như vậy là để bảo vệ mình đúng ư?
Quả nhiên vẫn là cha ruột.
"Còn gì nữa không?"
Lâm Bắc Thần lại hỏi.
Bắc Hải Nhân Hoàng có chút cảm khái mà lắc đầu, nói: "Những cái khác không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, chỉ là cảm tạ trẫm bao nhiêu năm qua đã đối đãi nồng hậu với ông ta, cũng xin trẫm đừng điều tra chuyện của ông ta... Chúng ta quân thần mấy chục năm, đó là lần cuối cùng ta nhìn thấy ông ta... Phụ thân ngươi đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng."
Trên trán của Lâm Bắc Thần, một hàng hắc tuyến rủ xuống.
Lâm Cận Nam cũng không phải là tiểu tiện, vội vàng như vậy?
"Không phải chứ?"
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên, vuốt vuốt cằm, giọng điệu kỳ quái nói: "Bệ hạ ngài suy nghĩ kỹ lại một chút, có phải là nhớ thiếu hay không, chẳng lẽ phụ thân ta không có để lại các di sản đại loại như mấy vạn mấy chục vạn Huyền Thạch, hoặc là mấy chục tỉ kim tệ, vũ khí trấn quốc, hoặc là thần khí khác, nhờ bệ hạ chuyển cho nhi tử thân yêu của ông ta không?"