Lâm Bắc Thần kinh ngạc nhìn thoáng qua Vương Trung.
Thực lực tên chó chết này không tốt, nhân phẩm hèn mọn, nhưng trực giác đáng chết lại nhạy cảm như vậy sao? Ông ta sớm cảm nhận được nguy hiểm?
“Thiếu gia, tình huống không ổn. Nếu quả thật gặp nguy hiểm, mặc dù bên trong danh tự của lão nô có một chữ Trung, trung thành tuyệt đối với người, nhưng người ngàn vạn lần phải bảo vệ cho lão nô lực trói gà không chặt này nhé.”
Vẻ mặt Vương Trung như đưa đám nói.
“Lúc trước ta đã bảo ngươi đừng đi, ngươi nhất định nói Khư giới vực ngoại là một nơi phát tài, một khóc hai nháo ba treo cổ nhất định phải đến đây mở mang tầm mắt. Bây giờ ngươi sợ rồi sao?” Lâm Bắc Thần cà khịa.
“Lúc đó ta không biết nơi này lại tà tính đến như thế.”
Vương Trung khóc không ra nước mắt: “Bất kể thế nào, thiếu gia người nhất định phải cẩn thận. Quan trọng nhất chính là khi chạy trốn, người ngàn vạn lần phải mang ta theo. Trong thời khắc mấu chốt, ta có thể cản đao thay người.”
Trong lúc hai người đang trò chuyện, Lâu Sơn Quan vội vã chạy đến: “Lâm Thiên Nhân, bệ hạ cho mời.”
Lâm Bắc Thần một cước đạp bay Vương Trung theo tư thế chó đớp cứt: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa. Dám dao động quân tâm, lão tử chém cái đầu chó của ngươi. Đi, thành thật đào sạch sẽ thi thể này cho ta.”
Nói xong, hắn quay lại gật đầu với Lâu Sơn Quan: “Dẫn đường.”
Hai người leo lên tường thành, đến đại điện địch lâu cửa thành.
Một cuộc họp quân sự lâm thời đã tiến hành đến hồi cuối.
“Muốn thông qua khảo hạch Thiên Quốc Chi Chiến, giữ vững cổ thành thôi thì không đủ.”
“Thủ thành chỉ là bước đầu tiên.”
“Vị trí của chúng ta nằm ở phía Đông, ba hướng Tây Nam Bắc vẫn còn ba cổ thành hoang vu nữa.”
“Nhiệm vụ chung cực của Thiên Quốc Chi Chiến lần này chính là quét sạch toàn bộ địch nhân trong ba cổ thành Tây Nam Bắc, hoàn toàn chiếm cứ tiểu thế giới, hoàn thành thống nhất mới được xem là chân chính hoàn thành khảo hạch.”
“Vấn đề bây giờ là, chúng ta thật sự không biết trong ba cổ thành còn lại kia có địch nhân như thế nào, thực lực ra sao. Chúng ta nhất định phải nhanh chóng hoàn thành điều tra sơ bộ.”
Dưới sự chen chúc của tướng lĩnh quân đội, Bắc Hải Nhân Hoàng đứng trước sa bàn địa hình thô ráp, bố trí một bước kế hoạch tác chiến.
Lúc này, tên cặn bã nam Lâm Bắc Thần mới bị chấn kinh.
Giờ này hắn mới biết thì ra tất cả nội dung của Thiên Quốc Chi Chiến cũng không chỉ có thủ thành mà còn có tấn công.
Muốn thống nhất tiểu thế giới này? Nghe có mùi.
“Lâm Thiên Nhân, việc này không nên chậm trễ. Ta muốn mời ngươi ra tay thăm dò cương vực phía Tây.”
Bắc Hải Nhân Hoàng cũng không khách sáo, trực tiếp lên tiếng: “Nguy hiểm bên ngoài trùng điệp, dưới Thiên Nhân mà trinh sát, đừng nói thăm dò cương vực, chỉ sợ ngay cả sống để thoát ra khỏi trăm dặm cũng đã rất khó. Ta chỉ có thể nhờ ngươi ra tay mà thôi.”
Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người hắn. Lâm Bắc Thần suy nghĩ, đang định há miệng.
Bắc Hải Nhân Hoàng đã nói trước: “Có thể thêm tiền.” Lâm Bắc Thần ngẩn người.
Bệ hạ người được đấy, cũng biết cướp lời.
Hắn oán giận nói: “Bệ hạ đây là ý gì? Chẳng lẽ ta là loại người chỉ biết tiền trong mắt thôi sao? Ta là Lâm Bắc Thần nghĩa bạc vân thiên. Ta đến cái nơi nguy hiểm này là vì đế quốc Bắc Hải, cũng là vì vinh quang gia tộc của ta.”
Bắc Hải Nhân Hoàng ngược lại có chút ngượng ngùng.
Ai biết Lâm Bắc Thần lại thở dài một hơi, nói tiếp: “Nhưng bệ hạ đã lên tiếng, ta cũng phải nể mặt chứ. Dù sao người cũng là miệng vàng lời ngọc, nhất ngôn cửu đỉnh, ta sao không thể không tuân theo? Ngài cho ta hai ba ngàn huyền thạch là được, không cần quá nhiều. Nếu nhiều là sỉ nhục ta.”
Bắc Hải Nhân Hoàng: “...”
Ta xin ngươi hãy là chính ngươi đi.
Rất nhanh, thăm dò hai hướng Nam và Bắc cũng đã xác định nhân tuyển xong, là hai vị Thiên Nhân lão Cao và Tả Tướng.
Cao Thắng Hàn vốn giả chết bên trong Thượng Chuyết Viên, giống như ngồi xổm trong bụi cỏ chuẩn bị tùy duyên âm. Đáng tiếc, hắn vẫn không tìm được đối tượng tốt, cho nên đến giờ vẫn không gank được bất kỳ ai.
Lần này, Thiên Quốc Chi Chiến can hệ trọng đại, hắn đã bí mật đến Khư giới.
Lâm Bắc Thần bước ra khỏi đại điện địch lâu, gọi mấy tâm phúc đến, đại khái bàn giao vài câu, sau đó ngự kiếm mà đi, hóa thành một luồng ngân quang bắn vào hư không mênh mông.
Trong nháy mắt đã ra bên ngoài mấy chục dặm.
Quan sát bên dưới, trên mặt đất một mảnh hỗn độn, khắp nơi đều là những vết nứt và những mảnh đất bị lập úp khắp nơi, trong không khí vẫn còn lưu lại khí tức chiến đấu mãnh liệt.
Đây chính là chiến trường chiến đấu của Thiến Thiến và Nhân Mã Vương. Tiếp tục bay về phía trước.
Một gò núi chập trùng cao thấp không đều xuất hiện trong tầm mắt.
Đáng tiếc, tất cả đều bị đất cát màu nâu đen bao trùm. Trong phạm vi tầm mắt gần như không nhìn thấy quá nhiều thảm thực vật, cũng không có động vật. Trường phong cuốn lên hạt cát chậm rãi chảy xuôi, mang đến cho người ta cảm giác mênh mông, cằn cỗi thiếu sinh cơ.
Mãi cho đến hơn hai mươi phút sau, Lâm Bắc Thần mới nhìn thấy được một hồ nước như một tấm gương trong một khu vực hoang dã.
Thảm thực vật chung quanh hồ rõ ràng um tùm hơn rất nhiều.
Xung quanh hồ có những cái hố và nhà gỗ đơn sơ phân bố một cách tinh tế, nhìn qua giống như doanh địa của người nguyên thủy.
Trong doanh địa có sinh vật nhân mã ẩn hiện.
Đây là hang ổ của quái vật sao?
Lâm Bắc Thần chân đạp đại kiếm Lục Chi Hồn, chậm rãi bước đến gần.
Sinh vật nhân mã trong doanh địa rất nhanh phát hiện sự tồn tại của hắn, tất cả đều hoảng loạn lên, hí to, ném những thạch mâu, hòn đá lên bầu trời, trong khi hơn phân nửa nhân mã con sợ hãi trốn vào trong rừng cây.
“Chỉ là một đám già yếu tàn tật, chiến sĩ tráng niên không nhiều.” “Hô to gọi nhỏ như thế, nhìn qua không giống mấy loại thông minh.”
“Thoạt nhìn, trí tuệ Nhân Mã tộc không cao, đẳng cấp văn minh cũng thấp.... hình như sinh ra đã có sức mạnh, giống như sói...”
Lâm Bắc Thần quan sát một lát, cũng không lao xuống ra tay. Hắn tiếp tục thăm dò chỗ sâu hơn.