“Cây ăn quả còn chưa chết mà.”
Nhìn hàng chữ mà Lâm Bắc Thần viết xuống, Bạch Tiểu Tiểu giật mình.
Còn chưa chết?
Nhưng cành lá, vỏ cây rõ ràng đều đã khô héo.
Nàng có thể khẳng định, nếu chặt thân cây ra, bên trong cũng đã khô héo hết.
Nàng thật sự hiểu rất rõ căn bệnh quỷ quái của loại cây này.
Hắn còn nói là chưa chết?
Những người dân khác của bộ lạc cũng nhìn thấy.
Từng ánh mắt hoài nghi tập trung lên người Lâm Bắc Thần.
Nô lệ đào vong từ ngoại giới lang thang đến đây, chẳng phải muốn dùng phương pháp này để nhận được sự coi trọng của bộ lạc chứ?
Lâm Bắc Thần mỉm cười, cũng không giải thích.
Tinh túy của trang bức cũng không phải chỉ dùng vào việc nói chuyện.
Hắn từ Baidu Maps lấy ra một cái bình sứ nhỏ màu xanh.
Trong bình chứa “thần dược thúc chín” mà hắn dọa dẫm được từ Kiếm Tuyết Vô Danh.
Mặc dù không biết thành phần thần dược bao gồm những gì, lai lịch như thế nào, nhưng nó đã trải qua kiểm nghiệm thực tiễn. Hắn đã từng dùng nó để thúc cây lúa và các loại thảo dược ở doanh địa Vân Mộng, hiệu quả thật sự rất thần kỳ.
Lâm Bắc Thần thẳng lưng, đổ ra một giọt “thần dược” đã được pha loãng.
Giọt thuốc rơi vào cây ăn quả đang khô héo, kỳ tích lập tức xuất hiện.
Một luồng ánh sáng màu xanh nhạt lan tràn khắp toàn thân cành cây khô héo. Nơi nào ánh sáng đi qua, vỏ cây khô trở nên căng mọng và xanh mướt ngay lập tức. Cành cây thấp trở nên xanh tươi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chồi nhỏ trồi lên trên cành, rồi lại tiếp tục phát triển, biến thành một chiếc lá xanh mướt!
Người dân bộ lạc nhìn Lâm Bắc Thần rồi lại nhìn cảnh tượng phát sinh trước mặt, không khỏi sợ ngây người.
Bạch Tiểu Tiểu cũng không ngoại lệ.
Hai chữ chấn kinh được viết lên trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng. Cái miệng đỏ nho nhỏ biến thành hình chữ O.
Nhưng kỳ tích cũng không kết thúc như vậy.
Chỉ thấy gió thổi nhánh cây, giữa những chiếc lá non lại có nụ hoa màu hồng nhạt nhanh chóng thò đầu ra, đâm chồi, kết nụ, nở hoa, hoa rơi, kết trái, chín muồi...
Từ lúc nở hoa đến kết quả, toàn bộ quá trình diễn ra chưa đến mười hô hấp đã triệt để hoàn thành.
Đợi đến khi mọi người lấy lại tinh thần, cây Thuý Quả khô héo chẳng những khởi tử hồi sinh, mà còn tươi tốt hơn trước gấp hai lần, trái cây đều chín hết.
Cảnh tượng này thật sự quá đẹp. Lá cây xanh ngắt, cực kỳ tươi tốt.
Những cành cây trĩu nặng những quả to giống như những viên ngọc phỉ thúy óng ánh, phồn thịnh vô cùng, gần như đè gãy những nhánh cây to bằng tay người trưởng thành.
Người của bộ lạc nhìn nhau, toàn thân giống như bị điện giật, ngay cả hô hấp cũng không thể ngăn được sự dồn dập.
Bọn họ hoàn toàn không dám tin vào mắt của mình.
Gương mặt xinh đẹp của Bạch Tiểu Tiểu trở nên cứng đờ, cả người giống như hóa đá, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Khụ khụ.
Lâm Bắc Thần nhẹ ho khan một tiếng.
Các vị, xin chú ý đến ta.
Ta mới là đạo diễn của kỳ tích lần này.
Quả nhiên, trải qua Lâm Bắc Thần “nhắc nhở”, ánh mắt tiểu mỹ nữ vô thức không ngừng chuyển qua chuyển lại giữa cây ăn quả đã cải tử hồi sinh và Lâm Bắc Thần.
“Bây giờ các người đã tin chưa?”
Lâm Bắc Thần cảm thấy bầu không khí đã được tô đậm đủ, lập tức lặng lẽ cổ động Huyền khí khiến bạch y tung bay, lại viết xuống một hàng chữ.
Mọi ánh mắt tập trung xuống hàng chữ này.
Bạch Tiểu Tiểu giống như tỉnh mộng, liều lĩnh xông đến nắm cổ tay Lâm Bắc Thần, lớn tiếng nói: “Cát lợi oai bỉ, bát dát lạp lạp đát?"
Lâm Bắc Thần nghe không hiểu.
Nhưng hắn biết mỹ thiếu nữ nói lời này đại khái là có ý gì.
Hắn viết xuống đất: “Ngươi muốn hỏi ta làm sao làm được đúng không? Rất đơn giản, thật ra những cây này không hề chết đi, mà là vì chất dinh dưỡng của đồng ruộng đã giảm xuống dưới mức giới hạn, cây Thuý Quả có linh, để bảo vệ bản thân không khô héo mà chết, chúng đã rơi vào trạng thái ngủ say.”
Sự thật là như thế.
Vừa rồi, khi Lâm Bắc Thần sử dụng Huyền khí Tiên Thiên hệ Mộc thăm dò, hắn đã phát hiện được, cây Thuý Quả quả nhiên không đơn giản.
Đây là một loại cây rất thần kỳ.
Nó dường như có suy nghĩ và ý thức của mình. Có thể nói là một loại thần thụ.
Nó nhìn thì dường như không có yêu cầu quá cao đối với hoàn cảnh. Đồng ruộng hoang vu cằn cỗi bên trong cổ thành màu đen cũng có thể nuôi sống nó, nhưng trên thực tế nó cũng có giới hạn cuối cùng.
Một khi chất dinh dưỡng trong thổ nhưỡng đạt đến giới hạn cuối cùng, nó sẽ như rùa đen ngủ đông, trong nháy mắt bỏ đi cành lá, thân cây, co hỏa chủng sinh mệnh cuối cùng vào rễ cây dưới mặt đất, nghỉ ngơi lấy lại sức để khôi phục chất dinh dưỡng.
Cho nên nói, cây Thuý Quả khô héo trước kia thật ra cũng không chết đi.
Mà là “ngủ đông” để bảo vệ bản thân.
Một khi chất dinh dưỡng đạt tiêu chuẩn, nó sẽ sống lại một lần nữa.
Sau khi nhờ “thần dược” của Lâm Bắc Thần cung cấp một lượng lớn dinh dưỡng và năng lượng, tốc độ khôi phục quả thật kinh người, hơn nữa còn có biến hóa cực lớn.
Lúc này, quả trên cây đã bắt đầu tản ra mùi thơm của quả chín. Lâm Bắc Thần hơi động trong lòng, đưa tay hái xuống một quả. Hắn há miệng khẽ cắn một cái.
Răng rắc.
Giòn.
Hương vị chua chua ngọt ngọt, thanh mát như đường phèn của quả cây chín mọng trong nháy mắt tràn ngập tất cả các vị giác.
Bên trong quả còn có một luồng năng lượng huyền linh kỳ lạ tiến vào trong cơ thể, tản ra toàn thân, cảm giác giống như đang phục dụng thần dược.
Quả nhiên.
Quả Thúy mà bộ lạc Bạch Nguyệt hái lúc trước, sở dĩ khó ăn cũng không phải là mùi vị trời sinh của nó.
Mà bởi vì cây mẫu thể không được cung cấp đủ dinh dưỡng, chỉ miễn cưỡng duy trì, cho nên trái cây kết xuất giống như cặn bã.
Nhưng quả Thúy trước mắt, trải qua Lâm Bắc Thần cải tạo, thỏa mãn điều kiện sinh trưởng cần thiết, rốt cuộc nó đã cho thấy giá trị chân chính của loại cây thần kỳ này.