Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 140 - Chương 140: Tham Lam

Chương 140: Tham lam

Tối nay có thể có cơ hội chọn một thanh kiếm phù hợp với mình, đã là một khoản thu hoạch không nhỏ rồi, không ngờ còn có thể để cho đệ tử thân truyền của Phạm đại sư dùng bí thuật như thế, giao linh cho kiếm, cái cơ duyên này đúng là ngày thường còn không cầu được.

Lúc này, Huyết Diễm tiến lên một bước, đưa thanh kiếm của mình lên, nóng lòng nói: “Ta muốn gọi nó là Đâm Ma.”

Kẻ địch chung của sinh linh đại lục là tà ma thiên ngoại, lấy Đâm Ma làm tên, tuy rằng có vẻ hơi bình thường, nhưng cũng phù hợp với tính cách cùng chí hướng của thiếu niên này.

Nam nhân lúc mang kiếm chém ma ở ba tầng trời, là chí hướng rất bình thường, nhưng cũng là chí hướng cao nhất.

Phạm Tổ Ngang gật đầu, lấy bí thuật Phú Kiếm Linh khắc tên này lên kiếm. “Kiếm của ta tên là Khuyết Nhất...”

“Thanh kiếm của ta tên là Trảm Thiên.”

“Anh Hùng Kiếm.”

“Vô Song.”

Thiếu niên thiếu nữ nói ra tên của kiếm mình.

Lâm Bắc Thần ở một bên không tim không phổi cười.

Có vài người thật đúng là đặt tên như người vô năng, đều là những cái tên xấu.

“Ngươi cười cái gì?” Tiểu Loli Bạch Khâm Vân lại gần, nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ ra được cái tên rất hay à?”

Lâm Bắc Thần nhìn nàng một cái, lại hỏi ta? Hay là tiểu kiêu ngạo này cũng là một người vô năng đặt tên?

“Ngươi nghĩ xong chưa?” Hắn hỏi ngược lại.

Bạch Khâm Vân lập tức tự hào gật đầu nói: “Nghĩ xong rồi, nó là Đại Bảo Kiếm, đơn giản thẳng thắn, hình dáng phổ biến, giống như bọn họ cái gì mà Đâm Ma, cái gì mà Tru Thiên, Anh Hùng Kiếm chứ, quá bình thường, chẳng đặc biệt chút nào, tên của ta đại đạo đơn giản nhất, trở lại nguyên trạng, không giống người thường...”

Lâm Bắc Thần nghẹn họng nhìn trân trối, nha đầu này, ngươi chẳng những là tên vô năng đặt tên, mà còn kiêm luôn cả mạch não bất thường nữa.

“Rất tốt.” Hắn giơ ngón tay cái lên, nói: “Tài năng của sư muội, ta cảm thấy không bằng...”

Bạch Khâm Vân nhất thời cũng vô cùng vui vẻ, nàng càng nghĩ càng cảm thấy tên Đại Bảo Kiếm rất hay.

“Đúng rồi, ngươi nghĩ kĩ tên kiếm chưa?” Nàng hỏi.

Tên?

Lâm Bắc Thần đầy phiền muộn, nói: “Không có.”

Tâm trí của hắn căn bản không nghĩ đến chuyện đặt tên, mà...

Hắn nhìn về bàn đá hình vuông xa xa, bên trên còn lại sáu thanh kiếm.

Chà chà chà, đây không phải quá lãng phí rồi sao? Đều là tiền cả đấy.

Trong lòng vừa động, Lâm Bắc Thần đột ngột đứng lên không chút do dự, nói: “Bạch đại sư, Lăng thành chủ, ta có một câu hỏi muốn thỉnh giáo một chút.”

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Bắc Thần.

Lăng Quân Huyền nói: “Ồ, bạn học Lâm có câu hỏi gì?”

Lâm Bắc Thần cười, vẻ mặt trong sáng vô tội nói: “Thực ra, ta không chỉ có thể sử dụng kiếm bằng tay phải, mà còn cả tay trái, còn có thể sử dụng cả hai tay, cho nên việc chọn kiếm này đối với ta mà nói có chút không công bằng, không biết có thể chọn nhiều kiếm được không?”

Trong khoảng thời gian ngắn, biểu cảm trên mặt mọi người có chút kích động.

Thật sự không biết xấu hổ mà, một cái không đủ, còn muốn thêm cái thứ hai?

Đã quen với việc gặp bọn chực ăn chực uống chứ thật sự chưa gặp qua chực kiếm.

Nét mặt của Tần Lan Thư trong nháy mắt cũng biến đổi.

“Kiếm tay trái?” Bà ta đứng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần nói: “Ngươi chắc chứ?”

Biểu cảm của Lăng Quân Huyền cùng Lê Lạc Nhiên cũng có chút nghiêm túc.

Lâm Bắc Thần cũng đã nghĩ xong một lời giải thích hợp lí, cười nói: “Chắc chắn, thật ra ở vòng thi đấu dự tuyển, sau khi nhìn thấy Lăng Thần tiểu thư sử dụng kiếm bằng tay trái, ta cảm thấy thật ra...”

“Được rồi, đừng nói nữa, ngươi có thể chọn thêm một cái.”

Tần Lan Thư trực tiếp ngắt lời hắn, vẻ mặt nghiêm nghị: “Tuy nhiên, trong phần kế tiếp ngươi phải chứng minh rằng mình cũng giỏi sử dụng kiếm bằng tay trái, nếu không chính là lừa gạt tất cả các tiền bối có mặt ở đây, đến lúc đó, bọn ta sẽ trực tiếp tước đoạt tư cách tham gia trận đấu tiếp theo của ngươi, trục xuất ra khỏi Thành Chủ phủ.”

“Ấy...” Lâm Bắc Thần dùng ngón giữa xoa xoa lông mày, nói: “Được.”

Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, hắn lại đi tới trước bàn đá, chọn một thanh đơn thủ ngân kiếm bình thường, tại sao lại là ngân kiếm? Bởi vì những thanh kiếm khác đều có màu đen hoặc màu đồng, nhìn đều không đáng giá.

Nhưng mà, cái này vẫn không phải là kết thúc, bởi vì Lâm Bắc Thần do dự một chút, lại chọn một đoản kiếm màu bạc nhạt lưỡi mỏng.

Dù sao cũng không thể vượt qua được ngân kiếm.

Hắn cầm hai thanh kiếm mới, nghênh ngang đi về chỗ ngồi của mình.

“Ngươi chọn ba thanh kiếm? Đông Phương Chiến không nhìn nổi, nói: “Chẳng lẽ ngươi có ba tay?”

Lâm Bắc Thần cười ha ha nói: “Loại tôm tép như ngươi thì biết cái gì? Ha ha, ta chẳng những có thể thi triển song kiếm, tinh thông một bí thuật tên Tam Kiếm Lưu, còn có thể đồng thời thi triển ba thanh kiếm, cho nên, phải chọn ba thanh kiếm rồi.”

“Ngươi...” Đông Phương Chiến quả thật cạn lời.

Đám thiếu niên cũng không nhìn nổi nữa, quả thật vô sỉ.

Tào Phá Thiên cười nhạt một tiếng, giễu cợt nói: “Ngươi tốt xấu gì cũng là truyền nhân mà Đinh giáo viên lựa chọn, thế mà ngay cả một thanh kiếm tốt cũng không có sao? Còn lưu lạc đến đây để lừa kiếm? Ha ha, không biết là ngươi quá phế hay là cách dạy của Đinh giáo viên quá kém nữa?”

Lâm Bắc Thần trực tiếp đáp lại: “Ngươi hiểu cái rắm.”

“Ngươi...” Tào Phá Thiên cũng phát cáu.

Bình thường, nói chuyện đều phải có nội dung kỹ thuật uyển chuyển, còn như Lâm Bắc Thần nói câu nào là thô tục câu đó, đúng thật là không thể giao tiếp được.

Bạch Hải Cầm xua tay chặn lại, Tào Phá Thiên khom người không nói nữa.

“Đinh sư huynh, tại sao ba năm trước Phá Thiên rời khỏi huynh, xem ra huynh vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận.” Bạch Hải Cầm nhìn về phía Đinh Tam Thạch nói.

Ông ta không nói gì, như lão tăng ngồi thiền.

Bạch Hải Cầm lại mỉm cười, nói: “Nếu bạn học Lâm đã tinh thông Tam Kiếm Lưu, vậy chọn ba thanh kiếm cũng được, chỉ là, sư phụ của ngươi dạy dỗ không tốt, nhưng lão phu cũng muốn nhắc nhở ngươi một câu, tham thì thâm, đây là lí lẽ võ đạo, mỗi một thanh kiếm đều có đặc tính của nó, muốn một lần tu luyện ba thanh kiếm, ha ha, ta chỉ có thể nói là tham vọng không hề nhỏ, cuối cùng, ha ha, sợ là như công dã tràng.”

Bình Luận (0)
Comment