Bạch Nguyệt giới, bộ lạc Bạch Nguyệt.
Vừa sáng sớm, trưởng lão khác họ Chu công tử đã tìm đến đám người tù trưởng Bách Hải Triều, nói là muốn thương lượng chuyện đại sự sinh tử tồn vong của bộ lạc.
Cũng may bởi vì lương thực của bộ lạc khan hiếm, cho nên không có loại vật như rượu, đêm qua các đại lão của bộ lạc cuồng hoan cũng không dẫn đến say như chết, rất nhanh sau đó, trong đại sảnh của Bạch Nguyệt đường, tù trưởng cùng với các trưởng lão đều tụ tập đầy đủ.
Rất nhiều trưởng lão ngay lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Bắc Thần, đều dùng một loại ánh mắt rất đặc biệt đánh giá hắn.
Cmn.
Những lão già này, tại sao ánh mắt lại bỉ ổi như vậy?
Cho dù Lâm Bắc Thần da mặt có dày đến thế nào, cũng có chút hoang mang.
Chung quy luôn cảm thấy hình như là có chỗ nào không đúng.
Mắt đơn trưởng lão Bạch Sơn Nhạc đằng đằng đằng đi tới, nhìn Lâm Bắc Thần từ trên xuống dưới, sau cùng một quyền đấm vào vai của Lâm Bắc Thần, nói: "Hời cho tên tiểu tử thối nhà ngươi rồi, chỉ là thời gian hơi ngắn một chút..."
Lâm Bắc Thần đương nhiên là nghe không hiểu.
Nhưng mơ hồ cảm thấy, thái độ của lão già này đối với mình đã thay đổi, giống như là đang đối xử với vãn bối thân nhân của mình vậy.
Một vị trưởng lão khác tên là Bạch Trung Lương, lại lấy ra một cái bình gốm sứ nhỏ, nhét cho Lâm Bắc Thần, nói: "Chu trưởng lão, cơ thể hao tổn rất nhiều, mới thời gian một phần sáu nén hương, bình Thú Tiên Thần Đan này của ta chính là vật đại bổ, không cần khách khí, cầm đi cầm đi, mỗi ngày một viên, không bao lâu sau, ngươi liền có thể giống như các hán tử tinh tráng của bộ lạc chúng ta, một ngày một lần, một lần nửa ngày..."
Các trưởng lão khác nhìn thấy, nhất thời đều vô cùng kinh ngạc.
Cẩu vật này, ngày thường coi Thú Tiên Thần Đan như tính mạng, tù trưởng cũng không lấy được một viên, bây giờ lại tặng nguyên một bình cho Chu trưởng lão?
Lâm Bắc Thần đương nhiên vẫn nghe không hiểu.
Nhưng nhìn tù trường cùng các trưởng lão cười vang trong đại sảnh, hắn luôn cảm thấy vẻ mặt LSP của đám người này rất là hèn mọn.
Chẳng lẽ là bởi vì quá quen thuộc rồi nên đám người này đều bộc lộ bản tính? Cmn.
Hắn đột nhiên không rét mà run.
Nam hài tử ra khỏi cửa nhất định phải bảo vệ tốt bản thân.
Nhất là mỹ nam tử thế gian hiếm thấy giống như ta đây, càng đáng chú ý, giang hồ hiểm ác, không thể không phòng, lỡ như đám LSP này thích ném xà phòng...
Suy nghĩ kỹ thì vô cùng sợ hãi.
"Chu trưởng lão, đêm xuân ngắn ngủi, lại có thể dậy sớm như vậy."
Tù trưởng Bạch Hải Triều lấy trường thương viết chữ trên mặt đất, hỏi: "Sớm như vậy triệu tập chúng ta tới đây, có chuyện gì vậy?"
Lâm Bắc Thần nhìn chữ viết, có chút cạn lời.
Đêm xuân em gái ngươi.
Lão tử họ Lâm.
Nhưng mà, hắn cũng không uốn nắn.
Kiềm chế tâm thần, Lâm Bắc Thần viết chữ trên mặt đất đáp lại nói: "Ta đã tìm được phương pháp trị liệu cho các cây Thúy Quả khác, cứu sống tất cả cây Thúy Quả trong thành, đồng thời để bọn chúng duy trì trạng thái chín muồi thời gian dài cũng không thành vấn đề."
Đương nhiên là phải nói tin tức tốt trước rồi.
Hôm nay vừa sáng sớm, sau khi hắn thức dậy, trước tiên mua một đống phân hóa học trên APP taobao của điện thoại, cái loại chuyển phát khẩn cấp kia, tốn bưu phí hơn một trăm viên Huyền Thạch, kết quả một canh giờ sau, lô đầu tiên gồm một trăm túi phân hóa học đã được gửi đến trong tay hắn.
Tính cả bưu phí, tổng cộng hao tốn 3000 Huyền Thạch.
Đây là một khoản tiền lớn.
Nhưng muốn lừa gạt... Muốn đả động bộ lạc Bạch Nguyệt, đương nhiên phải bỏ ra tất cả, suy cho cùng, không hy sinh trẻ nhỏ không bắt được sói.
"Thật chứ?"
"Tốt quá rồi."
"Chu trưởng lão thật sự chính là thần nhân."
Đám người trong đại sảnh Bạch Nguyệt lại sôi sục.
Tin tức tốt cái này nối tiếp cái khác, mỗi trưởng lão của bộ lạc đều cảm thấy bản thân giống như đang nằm mơ, có một loại cảm giác không chân thật ngất ngây như giẫm trên mây.
Phản ứng như vậy đều nằm trong dự liệu của Lâm Bắc Thần.
"Bây giờ ta đưa các ngươi đi chứng kiến thần tích."
Lâm Bắc Thần ngay lập tức liền mang theo tù trưởng cùng các trưởng lão, đi tới trong vườn trái cây tàn lụi.
Rất nhiều người dân bộ lạc nghe tin chạy đến xem náo nhiệt.
Trong đó bao gồm hoa khôi của bộ lạc Bạch Tiểu Tiểu mặt mũi tràn đầy nỗi oán hận trong lòng.
Khi nàng nhìn thấy Lâm Bắc Thần, loại vẻ mặt oán hận này càng hiện ra rõ ràng hơn, trong đôi mắt to giống như hắc mã não, có sự sầu bi oán trách không cách nào che giấu được.
Lâm Bắc Thần không chú ý tới những điều này.
Hắn bảo người lấy nước tới, sau đó từ trong Baidu Netdisk lấy ra một túi 'Sử Đan Lợi Phục Hợp Phì', sau khi dùng nước hoà tan, múc lên một gáo, tưới vào vị trí rễ cây của một cây ăn quả đã 'Chết héo'.
Quả nhiên, sau thời gian khoảng chừng một tách trà, cây ăn quả bắt đầu hiện lên màu xanh, sau đó từ từ sinh trưởng, trổ nhánh, nảy mầm...
Lần này, quá trình trọng sinh của cây Thúy Quả chậm hơn gấp hai ba lần so với khi dùng Thần thuỷ làm cho chín muồi trước đó.
Nhưng cuối cùng hiệu quả cũng không kém.
"Phân hóa học sau khi thần cải, hiệu quả không bằng Thần Thuỷ làm cho chín muồi, cái này cũng hợp tình hợp lí, suy cho cùng cái sau là thần linh ban tặng, cây Thúy Quả là một loại thần thụ kỳ diệu, chỉ cần có đầy đủ dinh dưỡng, nó liền có thể khôi phục nhanh chóng, đồng thời kết quả, cho nên có thể cung cấp phân hoá học dinh dưỡng duy trì thời gian dài, ngược lại mới là sự lựa chọn tốt nhất."
Lâm Bắc Thần vừa quan sát vừa suy xét trong lòng.
Nhưng người dân bộ lạc bên cạnh, đều bắt đầu reo hò.
Nếu như nói ngày hôm qua, Lâm Bắc Thần mang cho bộ lạc này chỉ là một nửa hi vọng, vậy hôm nay hắn mang đến cho bộ lạc Bạch Nguyệt một tương lai ánh sáng vô hạn thực sự.
Vấn đề sinh tồn của cây Thúy Quả, coi như được giải quyết triệt để rồi.
Lâm Bắc Thần trực tiếp lấy ra năm mươi túi phân hóa học giao cho dân bộ lạc, truyền thụ cho bọn họ cách sử dụng, liều dùng.
Người dân bộ lạc dựa theo căn dặn của hắn, sau thử nghiệm đơn giản, đã có thể bắt đầu trồng trọt một cách thuần thục.
Tiếng hoan hô một hồi nối tiếp một hồi.
"Chu trưởng lão, những phân bón trị liệu cây ăn quả kia, e rằng rất đắt đỏ, đúng chứ?" Tù trưởng Bắc Hải Triều viết chữ hỏi.