Một lão giả có bộ râu dê hơn sáu mươi tuổi, dưới sự bao vây của giáp sĩ áo xanh, chậm rãi đi tới.
"Phi Tuyết đại nhân, Vệ Cung mời ngươi dự tiệc là có trọng trách phó thác, vì sao không từ mà biệt."
Lão giả râu dê mặt mũi bình thường, khó nhìn ra hỉ nộ ái ố, ẩn chứa sự hung ác, nham hiểm cùng tàn nhẫn, trong lời nói đầy sự mỉa mai.
"Lưu Khung cẩu tặc nhà ngươi, ngươi là kẻ vong ân phụ nghĩa, tiểu nhân phản quốc, còn có mặt mũi chạy tới gặp ta sao?"
Phi Tuyết Nhất Sát hai mắt như phun ra lửa, hận không thể ăn tươi nuốt sống người trước mặt.
Lưu Khung bị mắng chỉ cười nhạt, nói: "Lời nói ác độc sẽ đả thương người khác, Phi Tuyết đại nhân nói những lời ác độc với ta như vậy làm gì, ta khổ sở một đường đuổi theo chính là vì mời ngươi trở về, phong hầu hưởng tước, ta là muốn tốt cho ngươi."
"Phi!"
Phi Tuyết tức giận không nhịn được mắng: "Bệ hạ đối xử với ngươi không tệ, Lưu gia ngươi nhiều đời hưởng thụ hoàng ân, đứng hàng mười đại thế gia của đế quốc, nắm giữ Phòng Cảnh Ti của kinh thành, cẩu tặc ngươi vậy mà ruồng bỏ hoàng ân, ngày Vệ Thị công thành mở cửa đầu hàng, làm cho kinh thành thất thủ, mấy trăm vạn con dân bị Vệ Thị tàn sát mà bỏ mạng, ngươi bây giờ còn dẫn người đuổi giết thần tử tận trung với bệ hạ, ngươi vẫn còn là tốt con người sao?"
"Chim tốt chọn chỗ tốt mà đậu, tướng giỏi chọn chủ mà quy phục."
Lưu Khung gia chủ mười đại thế gia đế quốc ngày xưa cười nhạt, sắc mặt không đổi, nói: "Hoàng tộc Lý thị giờ đã là hoa đã tàn, thất thế không còn mấy người ủng hộ, chẳng lẽ Lưu gia ta phải chôn cùng hắn sao? Hoàng triều thay đổi là chuyện thường tình, hoàng triều Lý gia không phải cũng là đoạt được sao? Hiện nay Vệ Công lâm triều khắp nơi đều ủng hộ, Lưu gia ta bỏ gian tà theo chính nghĩa mới là nhân tài chân chính, các ngươi ra vẻ chó nhà có tang, vọng tưởng làm đứa con có hiếu với Lý gia, lại không biết đây mới là con đường chết, ngu không ai bằng."
"Phi."
"Cẩu tặc."
"Ngươi sẽ không được chết tử tế đâu."
"Uổng công ta trước kia đối xử với người như bạn tốt, bây giờ nghĩ lại thật là sỉ nhục, cẩu tặc họ Lưu kia, chờ Ngô Hoàng trở về nhất định chém người thành trăm ngàn mảnh, tru diệt toàn bộ người Lưu thị các ngươi."
Bên cạnh Phi Tuyết Nhất Sát rất nhiều lão thần tử bị những lời ngụy biện không biết xấu hổ này của Lưu Khung làm cho tức giận muốn phá vỡ vòng vây, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, lớn tiếng chửi ầm lên.
"Đám người các ngươi đã không biết tốt xấu, vậy mời các ngươi lên đường."
Lưu Khung vung tay lên, nói: "Đi xuống địa ngục gặp Nhân Hoàng của các ngươi đi."
Sưu sưu sưu!
Giáp sĩ áo xanh xung quanh đồng loạt ra tay.
"Liều mạng với bọn hắn."
"Liều mạng lần cuối cùng."
"Bệ hạ, lão thần tới tìm người đây."
Đám người Phi Tuyết Nhất Sát vị vây giết, tuổi cao sức yếu, thể lực, tinh lực cùng huyền khí cơ hồ đều đã tiêu hao không còn, nhưng vẫn cứng rắn không sợ chết như trước, lấy hết sức bình sinh, bày ra có tư thế chết không hối tiếc!
Trận chiến nháy mắt nổ ra.
Cục diện nghiêng về một phía.
"Phốc. . . . . ."
Vai trái Phi Tuyết trúng kiếm run lên, cơ hồ bị chém đứt cả cánh tay trái, máu phun ra nhuộm đỏ cả mặt đất.
Một bóng người nhanh như chớp rất nhanh đuổi đến, lấy chân đạp lên mặt hắn. Mũi kiếm đặt ở yết hầu Phi Tuyết Nhất Sát.
Phi Tuyết Nhất Sát biết người này, hắn tên là Vệ Ngũ Nhất, là cường giả Vệ Thị phái ở bên người Lưu Khung, là một vị đỉnh phong Đại Tông Sư, trên đường đi không biết bao nhiêu lão thần trung thành với hoàng thất Bắc Hải, chết trong tay người này.
Trong lòng hắn tuyệt vọng, muốn tự bạo.
Phốc phốc phốc!
Vệ Ngũ Nhất mũi kiếm chợt lóe, cắt đứt toàn bộ thông đạo huyền khí trên người hắn, cũng cắt đứt gân tay gân chân của hắn, máu tươi ồ ạt chảy ra, nhuộm đỏ mặt đất. . . . . .
"Muốn chết, không đơn giản như vậy nha."
Lưu Khung chậm rãi đi tới, trên mặt mang theo vẻ trêu tức cười nói: "Phi Tuyết đại nhân, ta cho ngươi một cơ hội nữa. . . . . ."
"Phi."
Phi Tuyết Nhất Sát cười lạnh nói: "Muốn giết cứ giết, lão tử cảm thấy xấu hổ khi làm bạn với ngươi."
Lưu Khung thản nhiên lắc đầu, nói: "Không biết tốt xấu. . . . . . Giết đi." Vệ Ngũ Nhất đâm một kiếm.
Phi Tuyết Nhất Sát nhắm mắt chờ chết.
Nhưng đợi một lúc lâu mũi kiếm vẫn chưa hạ xuống.
Hả?
Phi Tuyết Nhất Sát cảm thấy có chút ngoài ý muốn mở mắt ra nhìn.
Nhìn thấy kiếm trong tay Vệ Ngũ Nhất, mũi kiếm cách mi tâm của mình chưa đến năm ngón tay, nhưng giống như cách hàng vạn hàng nghìn ngân hà vậy, vĩnh viễn không chạm đến được. . . . .
Sắc mặt Vệ Ngũ Nhất đỏ lên, vậy mà không thể đâm mũi kiếm xuống dù chỉ nửa phân.
"Chuyện gì thế này?"
Lưu Khung cũng nhận ra có gì không ổn.
Mà lúc này, binh khí trong tay đám giáp sĩ áo xanh đang trong trận hỗn chiến đều mất đi khống chế, ‘ phản bội ’ chủ nhân của chúng, bay ngược trở lại chém tay chân chủ nhân chúng. . . . . .
Phốc phốc phốc!
Âm thanh lưỡi dao sắc bén đâm vào cơ thể không ngừng vang lên.
Tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt.
Cảnh tượng kỳ dị như vậy đột nhiên xuất hiện.
Đám giáp sĩ áo xanh vốn đang chiếm thượng phong chớp mắt ngã xuống không biết bao nhiêu người, thế cục xoay chuyển trong nháy mắt.
"Kẻ nào?"
Thần sắc Vệ Ngũ Nhất đại biến, trong lòng sinh ra cảm giác bất an.
Lúc này, Lưu Khung lui về phía sau năm sáu bước, nhìn thấy sơn đạo phía xa, cả người không khỏi run lẩy bẩy .
Chỉ thấy không biết từ khi nào, mấy trăm người xuất hiện cách chiến trường khoảng trăm mét, mà trong đó có một gương mặt vô cùng quen thuộc, làm hắn lập tức giống như ban ngày nhìn thấy quỷ vậy, sắc mặt đại biến. . . . . .