Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 1441 - Chương 1441: Ảo Giác Biết Nói Chuyện Sao?

Chương 1441: Ảo giác biết nói chuyện sao?

"Các ngươi ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, hay là để bản tướng tự mình ra tay."

Sắc mặt Vệ Song Hoa lãnh khốc, đôi mắt hắn mang theo sự trêu tức nhàn nhạt như mèo vờn chuột vậy.

Khi hắn ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt cùng thân hình của Liễu Văn Tuệ, hắn không che dấu chút nào dục vọng như rắn độc của mình. Vệ Song Hoa háo sắc, tất cả mọi người trong quân đoàn Hỏa Diễm Chi Nộ đều biết.

Lúc đánh vào kinh thành, Vệ Song Hoa càng hoàn toàn phóng túng cuồng hoan, trong thời gian hơn mười ngày, cả ngày lẫn đêm hắn đã lên giường không ít nữ nhân, trong thành có quan viên dâng lên thê thiếp nữ nhân của mình, có thuộc hạ cống nạp mỹ nữ, có hoa khôi thanh lâu, còn có nữ học viên bị bắt được từ các đại học viện. . . . . .

Hắn thích nhất vẫn là nữ học viên. Bởi vì chúng non nớt. Hắn thích nhìn thấy trên những khuôn mặt xinh đẹp đó lộ ra vẻ xấu hổ giận dữ, vừa cự tuyệt vừa thèm muốn. Hắn càng thích dùng thủ đoạn bạo ngược, phá hủy tấm thân trong trắng của các nàng.

Đương nhiên nếu như trước mặt người thân thuộc của các nàng lăng nhục nàng vậy thì càng kích thích hơn.

Cho nên, hắn lãnh khốc nói: "Thoạt nhìn là một đôi uyên ương nha, ha ha, cận kề cái chết vẫn muốn ở bên nhau, thật là phu thê tình thâm, nhưng mà ta có thể cho các ngươi một cơ hội, nếu ngươi. . . . . ."

Hắn chỉ vào Liễu Văn Tuệ, nhếch miệng cười, lộ ra răng nanh sắc nhọn, nói: "Nếu ngươi chủ động hầu hạ ta một lần, ta đây sẽ bỏ qua cho người trong lòng của ngươi."

Lý Tu Viễn nổi giận gầm lên một tiếng, cầm kiếm xông lên .

Vệ Song Hoa vẫy tay như đuổi ruồi bọ.

Phốc!

Lý Tu Viễn bay ngược đi ra ngoài, nặng nề va vào trên vách tường phía sau, máu tươi điên cuồng phun ra.

...

"Ha ha, tiểu nha đầu, xem ngươi còn có thể trốn đằng nào."

"Nữ đệ tử này cũng thật xinh đẹp nha, ha ha, lát nữa lại được vui vẻ rồi ." "Bắt sống cho ta."

Hồng y giáp sĩ bao vây Cam Tiểu Xương giữa con hẻm nhỏ.

"Đám cầm thú các ngươi."

Cam Tiểu Xương cầm kiếm trong tay, căm giận chậm rãi tới gần quân sĩ Hỏa Diễm Chi Nộ, cười lạnh nói: "Một ngày nào đó, các ngươi sẽ gặp báo ứng . . . Anh hùng đế quốc Lâm Bắc Thần, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi."

Trên mặt nàng không hề có sự sợ hãi.

Đã trải qua những mưa gió kinh thành, nữ đệ tử tuổi trẻ mà lại non nớt này đã trưởng thành rồi, ý chí cường đại vượt qua đám bạn đồng trang lứa.

Nếu không, nàng vừa rồi cũng sẽ không vì cứu người mà mở miệng hô to, hấp dẫn sự chú ý của truy binh.

"Lấy danh nghĩa Kiếm Chi Chủ Quân ta nguyền rủa đám ác ma các ngươi." Cam Tiểu Xương nói xong, trực tiếp cắn độc dược giấu trong kẽ răng.

Kể từ khi nhìn thấy cái chết của vô số đồng bào cùng phụ nữ trong kinh thành, nàng đã sớm đã chuẩn bị cho ngày này.

Cho dù là tan xương nát thịt, cũng tuyệt đối không thể bị lăng nhục cùng tra tấn rồi chết trong tay đám cầm thú này.

Kịch độc phát tác.

Máu tươi màu đen rất nhanh tràn từ mũi miệng nàng đi ra.

"Tiểu tiện nhân. . ."

"Nàng uống thuốc độc, mau ngăn nàng lại."

"Không cứu được nữa rồi."

Xung quanh vang lên âm thanh gấp gáp của đám giáp sĩ Hỏa Diễm Chi Nộ. Trên khuôn mặt tròn non nớt của Cam Tiểu Xương, hiện ra nụ cười đắc ý.

Chết có gì đáng sợ?

Chỉ đáng tiếc trước khi chết không thể nhìn thấy học trưởng Bắc Thần lần cuối. Hắn thật sự rất đẹp trai.

Trên mặt nàng hiện lên nụ cười nhu hòa mà không cam lòng.

Độc dược nhanh chóng lan tràn trong cơ thể, thị giác của nàng bắt đầu mờ đi.

Có lẽ là bởi vì trước khi chết chấp niệm quá mức cường đại, có lẽ là độc dược làm ý thức nàng trở nên mơ hồ, không biết vì sao nàng thế nhưng thật sự nhìn thấy gương mặt mà nàng thường xuyên nhìn thấy trong giấc mơ.

"Học trưởng Bắc Thần, là ngươi sao?"

Cam Tiểu Xương dùng chút khí lực cuối cùng, giơ tay lên muốn chạm vào khuôn mặt ấy. Biết rõ đây là ảo giác, nhưng nàng muốn trước khi chết chạm vào khuôn mặt ấy lần cuối. Vươn tay.

Đầu ngón tay truyền tới cảm giác vô cùng chân thật.

Một cảm giác hơi ấm áp.

Hả?

Ảo giác cũng có thể chân thật như vậy sao?

Thân thể Cam Tiểu Xương chậm rãi ngã về phía sau, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.

Lúc này, ‘ảo ảnh’ trước mắt lại mở miệng nói chuyện : "Đồ ngốc, quá kích động rồi, nếu ta tới chậm một chút, chẳng phải là chỉ có thể nhìn thấy thi thể của ngươi sao. . ."

Cam Tiểu Sương có chút ngơ ngác.

‘Ảo ảnh’ lại có thể biết nói chuyện?

Do thân thể mình trúng độc quá sâu, hay là trong lòng trúng độc quá sâu?

Nhưng nháy mắt nàng liền cảm giác được ý thức mơ hồ của mình đang khôi phục nhanh chóng, kịch độc lan tràn trong cơ thể dần dần biến mất, không cánh mà bay. . .

"Kẻ nào?"

"Học viên đồng đảng? Bắt hắn."

Xung quanh truyền đến tiếng hô hoán ầm ĩ của đám binh lính.

Thân thể Cam Tiểu Sương truyền đến cảm giác ngày càng rõ ràng, đó là cảm giác da thịt tiếp xúc bị ‘ ảo ảnh ’ trước mắt ôm lấy, không giống ảo ảnh từng xuất hiện trong những giấc mơ của nàng. . .

Hắn đến rồi?

Thật sự là hắn đến rồi.

Cam Tiểu Sương rốt cục cũng phản ứng lại.

Hóa ra trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình, vị anh hùng đế quốc mình từng gặp vô số lần trong giấc mơ, thật sự từ trên trời hạ xuống, cứu mình một mạng.

"A, đi mau."

Cam Tiểu Sương vẫn còn luyến tiếc cái ôm của Lâm Bắc Thần, nhưng nàng vẫn lập tức giãy dụa đứng lên, nhìn Lâm Bắc Thần, nói: "Ngươi mau đi đi, kinh thành đã thay đổi không còn giống trước kia nữa rồi. . . "

Dáng vẻ sốt ruột kinh hoàng ấy còn gấp gáp hơn so với khi chính nàng rơi vào tuyệt cảnh.

Lâm Bắc Thần vươn tay xoa đầu nàng, nói: "Yên tâm, ta đến rồi, hôm nay ta sẽ khiến nó biến trở lại."

Bình Luận (0)
Comment