"Chư Thuỷ Kiếm Thuật?"
Lâm Bắc Thần dùng ngón giữa tay phải xoa xoa giữa lông mày, trong lòng thầm nghĩ: Hải lão nhân này không phải là một tiểu thuyết gia viết lách trên mạng ở trái đất chuyển thế đấy chứ, nghe tên của ông ta chính là cả một vùng biển mênh mông, hơn nữa kiếm pháp mà ông ta nghiên cứu ra, lại là dùng để rót nước? Đây là kiếp trước viết tiểu thuyết rót nước thành quán tính rồi chứ gì?
Một lúc sau.
Một lão già chống gậy với mái tóc dài và lông mày màu xanh lục nhạt, đặt xong hai mươi bản chiến kỹ bí sách Chư Thuỷ Kiếm Pháp đã được xác nhận không có sai sót, quay đầu lại cười nhẹ, nói: "Các hài tử, các ngươi là nhóm thiếu niên xuất sắc nhất của Phong Ngữ hành tỉnh, hành trình tương lai của các ngươi là sao sáng biển cả, bắt đầu đi, hy vọng hai môn kiếm pháp nhị Tinh mà ta tạo ra có thể phát dương quang đại ở trong tay các ngươi!"
Nói xong, liền thắp một nén nhang.
Vù vù vù!
Bóng người lập loè.
Một số thiếu niên kiếm khách vội vã chạy đến, nắm chắc thời gian, mỗi người tự lấy cho mình một cuốn bí sách.
Tào Phá Thiên mỉm cười, chậm rãi bước tới, cầm một cuốn trong đó lên, chậm rãi lật xem.
"Ồ, không tồi, bình tĩnh tự nhiên, có phong thái của một đại kiếm khách."
Hải lão nhân gật đầu khen ngợi một câu.
Bạch Khâm Vân lúc này đã giành được một bản, lật ra xem, bên trong đã có hình vẽ lại có cả văn tự chú thích, trông có vẻ cực kỳ chi tiết, nhưng sau khi đọc kỹ mới phát hiện từ ngữ khó hiểu, hình ảnh trừu tượng, con đường và tần suất chuyển vận Huyền khí càng có nhiều chỗ mơ hồ, trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi muốn lĩnh ngộ hoàn toàn, quả thực là còn khó hơn lên trời.
Nàng thích thú quay đầu lại muốn hỏi một câu, mới phát hiện ra, lúc này Lâm Bắc Thần vẫn thản nhiên ngồi ở vị trí của mình với dáng vẻ rất thoải mái an nhàn.
"Còn không mau đến đây."
Nàng tức giận nói: "Ngươi đừng làm ra vẻ nữa, kiếm pháp này độ khó cực cao, cẩn thận bản thân làm ra vẻ đến hết giờ luôn đấy."
Ánh mắt của Sở Ngân và Đinh Tam Thạch cũng đều nhìn về phía Lâm Bắc Thần.
Chu Ngân hy vọng tiểu tử này bất kể có dùng cách gì đều có thể giành được chiến thắng thêm một vòng đấu nữa, như vậy hy vọng giành chức vô địch cuối cùng là rất cao.
Còn Đinh Tam Thạch thì lại nghĩ tên tiểu khốn kiếp này phải nằm mơ mới có thể tu luyện, loại cảnh tượng căng thẳng, kịch liệt, nghiêm túc và ồn ào như lúc này, cũng không biết hắn có thể ngủ được không?
Hải lão nhân cũng nhìn Lâm Bắc Thần, mỉm cười nói: "Bạn học Lâm trông có vẻ vô cùng tự tin nhỉ?"
Lâm Bắc Thần làm ra vẻ đủ rồi, lúc này mới đến trước bàn đá, tuỳ tiện nhặt một tập sách lên, cầm trang đầu tiên rồi lật vù vù một lượt hết nội dung của tập sách trong thời gian ba nhịp thở, sau đó đặt nó trở lại và nói: "Được rồi."
Hải lão nhân liền giật mình: "Được rồi là ý gì?"
Đông Phương Chiến cười lạnh nói: "Chẳng lẽ là tự biết sức lĩnh ngộ của mình có hạn, cho nên mới dùng loại phương thức loè thiên hạ này, trực tiếp trá hình từ bỏ?”
"Ha ha, tên phá gia chi tử này cũng có chút tự mình hiểu lấy mình đấy, phân đoạn chọn kiếm và đặt tên kiếm trước đó, trên thực tế chứa đựng quá nhiều yếu tố không xác định, khí vận có thể chiếm một yếu tố lớn. Cho nên, một số người nào đó mới có thể thừa nước đục thả câu, thật giả lẫn lộn, nhưng mà phân đoạn lĩnh ngộ luyện kiếm, là cuộc thi kiểm tra năng lực cá nhân thực sự, lựa chọn từ bỏ, không phải là quá mất mặt sao. "
Thiếu niên tóc đỏ mặt vuông Huyết Diễm nói.
“Biết khó mà lùi, kiếm sĩ không chịu thiệt.” Lâm Hải Đường mắt vẫn đang đọc bí sách, mở miệng nói.
Tào Phá Thiên đóng tập sách trên tay, nói: "Các vị, tĩnh tâm đọc sách, tham khảo kiếm thuật. Đừng để loại vai hề nhảy nhót như Lâm Bắc Thần, trì hoãn thời gian và tâm tình để lĩnh ngộ."
Thế là mọi người đều thu hồi ánh mắt khinh thường, lại tập trung sự chú ý vào cuốn sách.
Lâm Bắc Thần đưa tay nhẹ nhàng vén mái tóc ưu tú của mình, ngước lên trời ngắm trăng, vô cùng cảm khái nói: "Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi*, Lâm Bắc Thần ta, chính là quá ưu tú, hạc đứng giữa đàn gà, cho nên mới bị mấy tên xoàng xĩnh ngu ngốc như các ngươi gạt bỏ...đừng dùng chút dung lượng não đáng thương đó của các ngươi để đo lường phong thái tài hoa tuyệt thế của ta...”
(*Cây cao trong rừng gió sẽ bẻ gãy: ý chỉ người hiền tài xuất chúng thường hay bị đố kỵ)
Tất cả mọi người đều không nói nên lời.
Bạch Khâm Vân suýt chút nữa phụt ra.
Hải lão nhân trên mặt lộ ra chút không hài lòng, nghiêm túc nói: "Chàng trai trẻ, không được đùa giỡn. Cho dù không có hy vọng đạt được, cũng nên cố gắng hết sức.
Lão phu sáng tạo võ học không dễ dàng chút nào, ngươi nên có lòng kính nể đối với tiền bối."
"Ha ha, tiền bối hiểu lầm rồi, ta không có ý bất kính, mà là ta đã dùng phương pháp đọc với tốc độ sóng lượng tử thu hết toàn bộ nội dung của cuốn sách vào trong đầu, hơn nữa đã lĩnh hội được ba phần, trận đấu này ta thắng chắc rồi." Lâm Bắc Thần vô cùng tự tin nói: “Nếu không thắng, ta sẽ phát sóng trực tiếp trồng cây chuối ỉa chảy chỉ với một ngón tay”.