“Miện Hạ...”
Đại chủ giáo Vọng Nguyệt bi thiết kêu lên.
Bà là người duy nhất đoán được người mà Kiếm Chi Chủ Quân lựa chọn.
Nhất thời Lâm Bắc Thần không dám loạn động, sợ ảnh hưởng đến thay đổi trên người Kiếm Chi Chủ Quân.
Các tế tự khác cũng đều nín thở.
Lâm Bắc Thần đứng gần nhất, có thể xuyên thấu thần lực quang hoa kỳ dị nhìn thấy thương thế trên người Kiếm Chi Chủ Quân nhanh chóng biến mất, từng vết sẹo nhìn mà giật mình cũng khép lại.
Đồng thời, cùng nhau biến mất còn có một thứ rất lạ.
Lâm Bắc Thần nhìn một hồi, trong lòng đột nhiên có một cảm giác giống như có thứ gì đó bị lấy đi.
Quang hoa trên thần tọa dần dần tiêu tán hết.
Đông đông đông.
Âm thanh yếu ớt nhưng kiên định nhảy lên.
Khí tức sinh mệnh đã biến mất trước đó một lần nữa phát ra từ trên cơ thể này, giống như ngọn nến vừa mới đốt lại lần nữa, càng đốt càng vượng.
“Hoàn toàn khôi phục rồi sao?”
Lâm Bắc Thần đại hỉ.
Hắn đứng một bên thần tọa, quan sát ở khoảng cách gần.
Đúng vậy.
Đã sống lại rồi.
Chỉ là khí chất nữ nhân trên thần tọa phát sinh biến hóa cực lớn.
Kiếm Chi Chủ Quân là một nữ nhân vô cùng cao ngạo từ trong ra ngoài, một loại băng lãnh gần như không thông tình lý, khí chất trên người giống như băng mỹ nhân huyền băng điêu khắc vạn năm, có thể khiến người ta phải tránh xa vạn dặm.
Còn người trước mắt, ngũ quan rõ ràng không có gì thay đổi quá lớn, nhưng khí chất lại trở nên thanh thuần, khí tức thiếu nữ thanh xuân toát ra không cách nào che giấu.
Sự thay đổi này thật sự rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung. Nhưng Lâm Bắc Thần rõ ràng cảm nhận được.
Hắn bỗng nhiên nhớ đến câu nói trước đó của Kiếm Chi Chủ Quân.
“Ta trả nàng lại cho ngươi, có được hay không?”
Hắn đã hiểu ra.
Cái gì cũng hiểu.
Là Dạ Vị Ương đã quay về.
Trách không được trước đó, Kiếm Chi Chủ Quân lưu lại thần chỉ, muốn truyền chức vị Thánh nữ thần điện cho Dạ Vị Ương.
Bởi vì nàng đã có chủ ý, muốn chủ nhân của cơ thể này quay về.
Nhưng khi đó, Đại chủ giáo Vọng Nguyệt đã nói, bản thân Dạ Vị Ương là nhục thân Kiếm Chi Chủ Quân chuyển thế. Một khi dung hợp, chẳng khác nào cơ thể và linh hồn chân chính dung hợp, trở thành một cá thể đơn độc. Quá trình này không thể nghịch chuyển sao?
Vì sao Dạ Vị Ương có thể “trở về”?
Chẳng lẽ lúc đó Đại chủ giáo Vọng Nguyệt lừa hắn?
Dạ Vị Ương trước mắt vẫn là Dạ Vị Ương trước kia sao?
Trong đầu Lâm Bắc Thần lập tức hiện lên vô số dấu chấm hỏi.
Lúc này, thiếu nữ trên thần tọa chậm rãi mở mắt.
Ánh mắt thanh tịnh, tinh khiết, mang theo sự mờ mịt.
Giống như con chim bồ câu nhỏ vừa mới thức tỉnh khỏi cơn ác mộng. Nàng bắt đầu dò xét hoàn cảnh chung quanh, nhìn thấy Lâm Bắc Thần trước tiên.
Trong khoảnh khắc nhìn Lâm Bắc Thần, ánh mắt của nàng bỗng nhiên hiện lên sắc thái hoạt bát.
“Thần ca ca...”
Nàng nhảy dựng lên, vọt vào lòng Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần vô thức vươn tay ôm nàng vào lòng.
Thật kỳ diệu.
Một cảm giác hoàn toàn không giống.
Rõ ràng vẫn là cơ thể này, vì sao cảm giác ôm vào lòng lại hoàn toàn không giống? Chẳng lẽ là do tác dụng tâm lý sao?
“Khụ khụ...”
Lâm Bắc Thần ho khan một tiếng.
Lúc này, Dạ Vị Ương rốt cuộc cũng chú ý đến, bên trong Thần Ân đại điện vẫn còn rất nhiều chủ tế, chủ giáo và đại chủ giáo.
Ngay cả Đại chủ giáo Vọng Nguyệt cũng có mặt.
Gương mặt của nàng lập tức đỏ lên.
Nàng vội vàng lui lại một bước, rời khỏi người Lâm Bắc Thần.
“Bà bà...”
Dạ Vị Ương chạy xuống, đến bên cạnh Đại chủ giáo Vọng Nguyệt.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Bắc Thần liền biết, đây chính là ký ức của nàng. Những gì phát sinh sau khi nàng bị Kiếm Chi Chủ Quân đoạt lấy cơ thể, nàng hoàn toàn không biết.
“Thánh nữ điện hạ.”
Các tế tự đều hành lễ với Dạ Vị Ương.
Trên gương mặt thuần chân của Dạ Vị Ương hiện lên sự mờ mịt, giống như con nai con bị sợ hãi, vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Lâm Bắc Thần thở dài.
Hiện tại, hắn không biết tâm trạng của mình là gì.
Kiếm Chi Chủ Quân thật sự đã trả lại Dạ Vị Ương.
Vui vẻ không?
Có chút vui vẻ.
Nhưng trong lòng hắn lại có một chút trống rỗng, một sự thất vọng, mất mát, khó chịu.
Thần linh báo thù cao lãnh giống như băng mỹ nhân kia còn có thể trở về sao?
“Vọng Nguyệt.”
Lâm Bắc Thần nói: “Ngươi hãy nói những chuyện đã phát sinh cho Thánh nữ nghe, sau đó bảo nàng đến trắc điện gặp ta.”
“Vâng, Giáo hoàng miện hạ.”
Đại chủ giáo Vọng Nguyệt cung kính đáp.
Lâm Bắc Thần xoay người đến trắc điện.
Hắn cần thời gian để bình phục tâm trạng của mình.
...
Trắc điện.
Lâm Bắc Thần cẩn thận thu lại tất cả mọi thứ Kiếm Chi Chủ Quân để lại.
Đến tận bây giờ, hắn thật sự có chút không dám tin Kiếm Chi Chủ Quân đã biến mất từ đây.
Không, nhất định vẫn chưa biến mất.
Tín ngưỡng bất diệt, thần linh sẽ không chết.
Nàng nhất định còn sống.
Một ngày nào đó, nàng sẽ trở lại.
Lâm Bắc Thần hít sâu một hơi.
Lúc này, tiếng bước chân truyền đến.
Dạ Vị Ương nước mắt rưng rưng, gõ cửa tiến vào trắc điện.
“Lâm... Giáo hoàng miện hạ.”
Nàng hành lễ với Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần quay người lại, mỉm cười nhìn thiếu nữ: “Ngươi không cần khách sáo như vậy. Khi có người, ta là Giáo hoàng của ngươi, ngươi là Thánh nữ. Khi không có người, ta là Thần ca ca của ngươi, còn ngươi vẫn là Tiểu Vị Ương.”
Hắn đưa tay qua lau giọt nước mắt trên gương mặt thiếu nữ.
“Thần ca ca, ta... hơi khó chịu. Bà bà đã nói cho ta nghe hết rồi.”
Ánh mắt Dạ Vị Ương lóe sáng, ướt át mà trong vắt.
“Yên tâm đi, mất đi nhất định sẽ tìm được trở về.”
Lâm Bắc Thần an ủi nàng, sau đó quay người cầm lấy cái áo choàng kia: “Ngươi nhìn đi, còn nhớ rõ cái áo choàng này không?”