“Mặc dù ta cũng muốn bồi dưỡng rau hẹ nhưng không thể đoạt vườn rau tình nhân cũ được. Mặc dù ta là cặn bã nam nhưng không thể là một cặn bã nam không có lương tâm.”
Lâm đại thiếu đứng trên chỗ cao nhất của thần điện, quan sát tòa cổ thành trăm năm.
Dùng lửa đốt thảo nguyên mới có thể nhanh chóng tích trữ phân bón, sinh trưởng càng nhiều hoa cỏ cây cối tươi tốt.
Kinh thành trải qua kiếp nạn, trong một khoảng thời gian rất dài, nó sẽ càng thêm đoàn kết và kiên cường hơn trong quá khứ.
Đế quốc Bắc Hải xây dựng hơn năm trăm năm, sau khi trải qua nguy cơ gần như diệt quốc lần này, chỉ cần có thể chống đỡ được áp lực của đế quốc Trung Ương, nó sẽ nghênh đón sinh cơ và hy vọng mới.
Lâm Bắc Thần có lòng tin mười phần đối với điều này.
Tuy nhiên, hắn cũng biết rất rõ, kinh thành khôi phục cũng không có nghĩa là tất cả đã được giải quyết.
Sau đó, còn cần nghênh đón Bắc Hải Nhân Hoàng vào kinh thành, đồng thời một lần nữa nhanh chóng khống chế các hành tỉnh lớn, triển khai hành động quân sự với đế quốc Cực Quang, đoạt lại hai đại hành tỉnh đang bị đế quốc Cực Quang chiếm lĩnh, khi đó mới được xem là triệt để khôi phục toàn cảnh đế quốc.
Đương nhiên vẫn còn một món nợ máu cần phải thanh toán với đế quốc Cực Quang.
“Việc cấp bách bây giờ là phải mau chóng nghênh đón Bắc Hải Nhân Hoàng vào kinh thành.” Lâm Bắc Thần nhìn về phía Tây Nam.
Hắn đã có bố trí.
....
....
“Bệ hạ, đằng trước chính là Thanh Sương hành tỉnh Thanh Sương đại thành. Tỉnh chủ Doãn Tướng Kiệt quản lý Thanh Sương hành tỉnh bốn mươi năm, thế lực không yếu, tài phú kinh người. Căn cứ theo tin tình báo, trú quân bên trong Thanh Sương đại thành đã vượt quá trăm vạn, trong đó bản thân Doãn Tướng Kiệt đã là bán Thiên Nhân, cường giả cấp Tông sư vượt quá trăm người, chiến tướng cấp Đại võ sư hơn ba ngàn, tường thành có ba trăm linh tám đại trận hộ thành... Lực lượng phòng giữ không tầm thường.”
Đại thống lĩnh cấm quân Lâu Sơn Quan bẩm báo tình hình thực tế của kẻ địch.
Bắc Hải Nhân Hoàng có chút suy nghĩ, sau đó quả quyết nói: “Ra lệnh cho đội quân tinh nhuệ, toàn quân xuất kích, không cần giữ lại, dùng tốc độ nhanh nhất lấy cho bằng được Thanh Sương đại thành.”
“Bệ hạ, điều này...”
“Có phải quá mạo hiểm hay không?”
“Công thành còn khó gấp mười lần so với thủ thành, thương vong cường công quá lớn.”
“Đúng vậy, trước thăm dò, tiêu hao thủ quân, tìm sơ hở, sau đó sẽ...”
Các tướng lĩnh nghe xong, không khỏi lên tiếng khuyên bảo.
Bắc Hải Nhân Hoàng lắc đầu: “Chiến lược của chúng ta chính là phải dựa vào tốc độ nhanh nhất phản công kinh thành. Lâm Thiên Nhân vẫn còn đang chờ tụ họp với chúng ta trong thành, chúng ta không có quá nhiều thời gian.”
Tả Tướng nói: “Chúng ta có thể mời Oát Khoáng quân Triều Huy và đại quân Hải tộc hiệp trợ công thành, gia tăng phần thắng.”
Bắc Hải Nhân Hoàng lắc đầu: “Trận chiến đầu tiên sẽ do chúng ta đánh, cũng không thể mọi chuyện đều dựa vào Lâm Thiên Nhân. Ở Khư giới vực ngoại, chúng ta đã nằm thắng một lần rồi.”
Tiêu lão gia tử Tiêu Diễn gật đầu nói: “Bệ hạ nói rất đúng. Nếu trận chiến này chúng ta có thể đánh ra cường thế của mình, chúng ta sẽ thắng được tôn trọng, tiếp theo sẽ là Oạt Khoáng quân và Hải tộc, nhất là Hải tộc, khi đó bọn họ mới phối hợp thật tốt với chúng ta.”
Các tướng lĩnh nghe xong, lập tức bốc lên chiến ý hừng hực. Không sai, cũng không phải lúc nào cũng đều dựa vào người khác.
Nhất là Lâm Thiên Nhân và các bằng hữu của hắn đã giúp đế quốc quá nhiều. Hiện tại cũng nên đến phiên bọn họ chứng minh mình là quân nhân đế quốc, năng lực và giá trị của võ giả.
Sĩ khí đại quân tăng cao, chậm rãi tiến đến bên ngoài Thanh Sương đại thành. Nhưng chuyện mà bọn họ không nghĩ đến lại phát sinh.
“Báo...”
Trinh sát nhanh chóng đến báo: “Khởi bẩm bệ hạ, cửa thành Thanh Sương đại thành mở rộng, Thanh Sương tỉnh chủ Doãn Tướng Kiệt đích thân ra tay trói chặt thành viên cao tầng Vệ thị trong thành, suất lĩnh vạn quan viên lớn nhỏ và bộ chủ quân đội quỳ ngoài thành nghênh đón bệ hạ, chịu đòn nhận tội...”
Mọi người nghe xong, giống như nằm mộng. Chuyện gì xảy ra thế?
Còn chưa mở đánh, Thanh Sương hành tỉnh đã hàng?
Có cái gì lừa gạt bên trong không?
Suy nghĩ này đột nhiên nhảy ra trong đầu mọi người.
Còn chưa bắt đầu đã muốn hàng?
Một chút chống cự tượng trưng cũng không làm sao?
Là bị đại quân hù dọa?
Hay là...
“Các khanh, theo trẫm tiến vào tìm hiểu thực hư.”
Bắc Hải Nhân Hoàng thôi động chiến thú dưới hông tiến về phía trước.
Rất nhanh bọn họ đã nhìn thấy Tỉnh chủ Thanh Sương hành tỉnh Doãn Tướng Kiệt nửa người trên để trần quỳ trên mặt đất dưới tường thành.
Năm nay Doãn Tướng Kiệt được năm mươi tuổi, là gia chủ đệ nhất gia tộc Thanh Sương hành tỉnh, bảo dưỡng vô cùng tốt, da thịt trắng trẻo, diện mạo cũng có phần tuấn dật, nho nhã.
Đằng sau ông ta là một mảnh trắng bóng.
Tất cả đều là quan viên đến chịu đòn nhận tội.
Cảnh tượng này quả nhiên là kỳ cảnh nhân gian, vô cùng hùng vĩ. Sự tình rất nhanh được biết rõ.
“Cái gì? Lâm Thiên Nhân đã thu được kinh thành.”
“Cái gì? Vệ Vô Kỵ chết rồi?”
“Cái gì? Thiên Thảo Thần cũng đã bị giết chết?”
“Cái gì? Lâm Thiên Nhân trở thành Giáo Hoàng?”
“Cái gì? Thần điện ban bố thần chỉ chiêu hàng chư đại hành tỉnh?” “Cái gì? Vợ của ngươi sinh con rồi?”
Đoàn người đều sợ đến ngây người.
Tin tức này quá kinh dị và rúng động.
Trong lòng đám người Bắc Hải Nhân Hoàng, Lâm Bắc Thần hẳn đang giở trò trò chơi xấu sau lưng Vệ thị, sau đó ẩn mình chờ đợi trợ giúp đại quân, nội ứng ngoại hợp, mọi người cùng nhau liên thủ đánh hạ kinh thành mới đúng.
Tại sao bọn họ vất vả tổ chức đại quân, còn chưa kịp nghênh đón trận ác chiến đầu tiên, đao kiếm còn chưa rút ra khỏi vỏ, Lâm Bắc Thần đã xử lý xong toàn bộ?
Cảm giác này quá hoang đường.
Nó giống như một người chăm chỉ rèn luyện cơ thể, kiêng rượu để chuẩn bị có con, kết quả còn chưa làm gì đã có người giúp ngươi mang con đã sinh đến trước mặt.