Là Lục hoàng tử đế quốc Cực Quang, cũng là tân quý đại tân sinh đế quốc, Ngu Dung Nhược mới chỉ hơn ba mươi tuổi nhưng đã nổi tiếng bên ngoài, địa vị cực cao.
“Ha ha, lão nhân gia cẩn thận, trong thời khắc mấu chốt cũng dễ dàng phạm hồ đồ. Dù sao mắt ông ta cũng đã mờ rồi. Ha ha, thời điểm đỉnh phong của Tiêu Diễn, ông ta cũng không có nổi xưng hào Chiến Thần. Bắc Hải Nhân Hoàng cho ông ta làm thống soái đại quân, có thể thấy được trải qua loạn động trong nước, đế quốc Bắc Hải cũng là nhân tài điêu linh.”
‘Tập hợp tin tức từ chiến tuyến các nơi truyền đến, gần một tháng nhượng bộ, người Bắc Hải đã có kiêu binh chi tướng, ha ha.”
“Kiêu binh tất bại.”
“Mấy ngày nữa, sợ là Tiêu Diễn cũng sắp không ước thúc được bọn họ, thắng lợi đến rất dễ dàng, là thời điểm tốt đế vớt quân công.”
“Đám ngu xuẩn kia không biết, toàn bộ Phong Minh hành tỉnh, ngay từ lúc bắt đầu, đều là chúng ta cố ý nhường cho bọn họ, ha ha ha.”
Chúng tướng đế quốc Cực Quang đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Ngu Thân Vương dưới sự chen chúc của tướng lĩnh cao tầng, sắc mặt nhìn như bình tĩnh, lông mày chỉ hơi cau, nhưng nội tâm trong lòng ông lại không lạc quan với cục diện chiến đấu như các tướng lĩnh chung quanh.
Không biết vì sao, mặc dù tất cả những gì xảy ra trên chiến trường đều nằm trong dự đoán của ông ta, nhưng sâu trong lòng ông ta vẫn luôn cảm thấy bất an, mà càng lúc lại càng nhiều.
Giống như ông ta đã bỏ lỡ một thứ gì đó rất quan trọng. Rốt cuộc là cái gì?
Ngón tay của ông ta khẽ bấu vào mặt đá lan can lạnh lẽo, cảm giác thô ráp lạnh buốt truyền đến khiến tâm trạng của ông ta có chút bực bội.
“Phụ vương...”
Có người nhẹ nhàng kéo ống tay áo ông ta một cái.
Ngu Thân Vương quay đầu nhìn lại, nhìn thấy đứa con gái mà ông sủng ái nhất Ngu Khả Nhi, gương mặ xinh đẹp, nhỏ nhắn đang mỉm cười ngọt ngào với ông ta.
Lập tức, tất cả bực bội trong lòng ông ta đều biến mất.
Con gái mãi mãi vẫn là thứ mềm mại nhất trong lòng ông ta.
Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của con gái, ông ta mỉm cười hỏi: “Vì sao con lại đến đây? Đầu tường gió lớn, coi chừng bị lạnh.”
Lần này Ngu Khả Nhi theo quân xuất chinh, được Cực Quang Nhân Hoàng đặc biệt phê chuẩn.
Vị tiểu quận chúa này rất được Nhân hoàng sủng ái, gần như tất cả yêu cầu của nàng đều được đáp ứng. Sự tích của nàng ở đế đô đã sớm lan truyền trong thượng tầng đế quốc. Vì thế, đối với chúng tướng trên đầu thành, ngay cả hoàng tử xuân phong đắc ý Ngu Dung Nhược cũng phải kiêng kỵ tiểu nha đầu này mấy phần, biểu hiện rất hòa thuận.
“Phụ vương, ôm con một cái.”
Ngu Khả Nhi nũng nịu giang hai tay ra.
Ngu Thân Vương ôm lấy đứa con gái của mình, đặt nàng lên bên trên tường chắn lỗ châu mai, chỉ vào đại doanh quân Bắc chinh Bắc Hải: “Con nhìn đi, đó chính là kẻ địch của chúng ta. Không bao lâu nữa, phụ vương có thể nhất cử đánh tan bọn họ.”
Ngu Thân Vương ôm đứa con gái trong tay, hùng tâm bừng bừng.
Hai cánh tay Ngu Khả Nhi đón gió, lớn tiếng nói: “Phụ vương thật lợi hại. Chỉ cần đánh bại Lăng Thái Hư, người sẽ có được danh hào Chiến Thần Cực Quang, rạng danh ở Đông Đạo Chân Châu đại lục.”
“Ha ha...”
Ngu Thân Vương đang định lên tiếng, đột nhiên kịp phản ứng, khẽ giật mình: “Con nói cái gì? Lăng Thái Hư?”
“Đúng vậy.”
Ngu Khả Nhi cười nói: “Phụ vương muốn kiểm tra con, có đúng hay không? Hi hi, đại doanh người Bắc Hải đối diện, mặt ngoài chính là hạ trại pháp Thủy Thiên Nhất Sắc mà Tiêu thị am hiểu nhất, nhưng nhìn kỹ, ta sẽ phát hiện thuật trú doanh Phi Lưu Nhất Tuyết của Lăng Thái Hư, chiến thần Bắc Hải ngày xưa.”
Oành.
Một tiếng sấm nổ ra trong đầu Ngu Thân Vương.
Ông ta lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Lăng Thái Hư.
Ngu Thân Vương đột nhiên biết được rốt cuộc ông ta đã bỏ qua cái gì.
Ông ta vẫn luôn cho rằng Tiêu Diễn chính là lão lang rụng mất răng, là người hành quân bày trận, thiết kế mưu kế chiến lược, nhưng nếu thống soái đối phương là một người khác thì sao?
Cũng là lão nhân, Tiêu Diễn là lão lang rụng răng, Lăng Thái Hư chính là lão hổ rụng răng.
Cả hai tuyệt đối không cùng một cấp bậc.
Nếu thống soái chân chính của quân Bắc chinh Bắc Hải ngay từ ban đầu là Lăng Thái Hư, tất cả những bố trí, tất cả chiến thuật trước đó của ông ta tuyệt đối khó thoát khỏi đôi mắt của lão quân thần kia.
Cứ tiếp tục dựa theo chiến lược trước đó mà tiến hành, đến cuối cùng chết không có chỗ chôn tuyệt đối là quân đoàn xuôi Nam đế quốc Cực Quang.
Mồ hôi lạnh trượt xuống từ trên trán Ngu Thân Vương. “Mau, nổi trống tập trung binh tướng trở về.”
Ông ta ôm con gái của mình vội vã rời đi.
“Báo!”
Lính liên lạc nhanh chóng đến bên ngoài đại trướng: “Khởi bẩm nguyên soái, sứ giả Cực Quang cầu kiến bên ngoài đại doanh.”
Tiêu Diễn đang ngồi ngay ngắn sau đại án, ánh mắt lộ vẻ khác thường: “Nổi trống tụ tướng, sau đó truyền sứ giả.”
Đông đông đông đông.
Tiếng trống hùng hồn vang lên.
Tướng lính cấp bộ chủ đều tập trung bên trong soái trướng. “Dẫn sứ giả vào đây.”
Tiêu Diễn nói.
“Dẫn sứ giả vào...”
“Dẫn sứ giả vào...”
Từng đạo hiệu lệnh được truyền xuống.
Một lát sau, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mặc trang phục Linh Tuyết Minh Quang Khải của đế quốc Cực Quang tiến vào, bước chân trầm ổn, gương mặt kiên nghị. Dưới vô số ánh mắt cừu hận như lưỡi đao, hắn chậm rãi bước vào trong đại trướng.
“Đế quốc Cực Quang Ngu Dung Nhược xin chào Tiêu Diễn đại soái.”
Người đàn ông kia hơi ôm quyền, xem như hành lễ, không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Ầm!
“Gặp đại soái nhà ta còn không chịu quỳ xuống?”
Tả dực Vệ thống lĩnh Lâu Sơn Quan đập tay xuống cái bàn trước mặt, mắt trợn tròn, nghiêm nghị quát lớn.