“Ha ha, Lâm Bắc Thần, ngươi hãy tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, đừng đuổi tận giết tuyệt như thế.”
“Không sai, thực lực của ngươi mạnh, chúng ta nhận thua. Nhưng nếu ngươi không tạo sinh lộ, ha ha, thế thì cá chết lưới rách thôi.”
“Nếu chúng ta liên thủ, ngươi cũng trốn không thoát.”
“Người trẻ tuổi thì khí không nên quá thịnh, quá cương thì dễ gãy.”
Thủ lĩnh các thế lực võ đạo bị điểm tên, sắc mặt người nào cũng không dễ nhìn, riêng phần mình vận công đề phòng, mơ hồ có tư thái liên thủ.
Cục diện dường như có dấu hiệu đảo ngược.
Khóe miệng Tống Thu Vũ Tam Hợp Môn nhếch lên nụ cười lạnh.
“Ha ha ha ha...”
Lâm Bắc Thần ngửa mặt lên trời cười to: “Đao kiếm bất lợi mã thái sấu, các ngươi lấy gì mà đấu với ta?”
Vẫn khá có vần.
“Hôm nay, các ngươi đều phải trả giá cho hành vi của mình.”
“Cá chết lưới rách? Ha ha ha, các ngươi quá đề cao mình rồi. Cá phải chết nhưng lưới sẽ không rách.” “Người trẻ tuổi khí không nên thịnh thì còn là người trẻ tuổi sao?”
“Hiện tại, lão tử sẽ cho đám tạp toái môn các ngươi biết được cái gì gọi là “sóng sau”.
Lâm Bắc Thần cười lớn, sải bước về phía trước, sau đó móc đại bổng của hắn từ bên hông ra.
Giết.
Hắn không chút do dự vận chuyển Tiên Thiên Huyền Khí, mang theo bổng tử giết vào bữa tiệc.
Công kích không có gì khác.
Oành.
Một gậy quét ngang.
Trưởng lão Thánh Tuyền Tông, bao gồm bốn Tông sư võ đạo đằng sau ông ta đã bị nện thành huyết vụ.
Huyết vụ bắn ra. Bạch cốt văng ra.
Một Thiên Nhân cấp ba đỉnh phong, bốn Tông sư võ đạo dưới đại bổng của Lâm Bắc Thần đã biến thành cặn bã.
“Muaa ha ha ha... Ta muốn.... Ngân bổng này để dùng làm gì?”
Hắn trở tay, một gậy đánh ra.
Mục tiêu chính là Chưởng môn Thiên Thuẫn Môn.
Sắc mặt Chưởng môn Thiên Thuẫn Môn thay đổi, thôi động huyền công, trước người xuất hiện một quang thuẫn xanh ngọc hình bầu dục.
Quang văn lưu chuyển bên trên, ký hiệu huyền văn điên cuồng lấp lóe, khí tức cường đại thần bí, nặng nề như thần sơn, ung dung như thương thiên khiến cho người ta có một cảm giác cường đại không thể phá vỡ.
“Huyền Quang Thiên Thuẫn.”
Ông ta hét lớn.
Đây chính là Thiên Nhân Kỹ.
Thiên Thuẫn Thiên Nhân phong hiệu chính là dựa vào chiến kỹ này. Oành.
Ngân bổng quất vào thiên thuẫn. Răng rắc.
Âm thanh thủy tinh vỡ vụn vang lên. Từng vết rạn màu trắng xuất hiện. “Cái gì?”
Con mắt của Chưởng môn Thiên Thuẫn Môn như muốn lồi ra.
Ông ta cũng không hy vọng xa vời Huyền Quang Thiên Thuẫn của mình có thể ngăn cản được oanh kích của Lâm Bắc Thần.
Nhưng ít ra cũng có thể tá lực, mượn lực lui lại.
Kết quả dưới một gậy, thuẫn mạnh nhất lại vỡ vụn trong nháy mắt.
Sau đó, một sức mạnh mãnh liệt không gì chống đỡ nổi, giống như trời sập biển nứt, trong nháy mắt phá hủy Huyền Quang Thiên Thuẫn. Sau đó, một luồng sức mạnh hủy diệt trực tiếp bao phủ ông ta.
“Tha mạng... A!”
Bên trong tiếng kêu thảm thiết, vị Chưởng môn Thiên Thuẫn Môn cùng với thiên thuẫn mà ông ta lấy làm kiêu ngạo đồng thời hóa thành bột phấn, tiêu tán trong hư không.
Đám đệ tử Thiên Thuẫn Môn đứng đằng sau lưng Chưởng môn bất ngờ không kịp đề phòng, bị ngân bổng quét trúng, cũng biến thành huyết vũ tàn chi đầy trời.
Uy một kích kinh khủng đến như vậy.
Chỉ trong nháy mắt, thủ lĩnh hai thế lực võ đạo và tùy tùng biến thành vong hồn dưới đại bổng.
Giống như cự tượng giẫm nát con kiến.
Lại như thần long tứ ngược đàn thỏ.
Thủ lĩnh thế lực võ đạo khác nhìn thấy, bị dọa đến đũng quần ướt sũng.
“Chạy đi.”
“Tên này hung hãn quá, không phải chúng ta có khả năng chống cự. Trốn thôi.”
“Mẹ ơi...”
Hô to, thủ lĩnh các thế lực võ đạo xoay người bỏ chạy.
Cảnh tượng này quá kinh khủng, hoàn toàn vượt ra khỏi cực hạn tưởng tượng của bọn họ.
Trong nhận thức võ đạo có hạn của bọn họ, bọn họ chưa từng nghĩ đến trên thế giới này lại tồn tại một thứ hung tàn, đáng sợ đến như vậy.
Lâm Bắc Thần không phải sức mạnh phàm nhân có thể địch nổi.
Trước đó còn nói cái gì là liên thủ đối địch, còn nói cái gì là cá chết lưới rách. Bây giờ xem ra, quả nhiên đáng thương đến mức khiến người ta giận sôi.
Vù vù vù.
Lần lượt các thân ảnh phá vỡ hư không chạy trốn ra bên ngoài.
Nhưng..
“Quay lại.”
“Làm càn, thiếu gia nhà ta trang bức còn chưa kết thúc, ngươi dám chạy?” “Ngoan, mau trở về ngoan ngoãn bị đánh đi.”
Chít chít chít.
Mấy âm thanh đồng thời vang lên.
Thủ lĩnh các thế lực võ đạo đang chạy trốn còn chưa vượt qua được bức tường Kiếm Thánh viện đã bị những luồng sức mạnh đáng sợ chặn đường, một lần nữa chấn trở về trong viện, lảo đảo rơi xuống, gương mặt tràn ngập vẻ chấn kinh.
Thì ra là Tiêu Bính Cam, Thiên Thiên, Thiến Thiến và Quang Tương cùng nhau ra tay. Bọn họ chỉ phụ trách chặn đường.
Không chịu trách nhiệm đánh giết.
Dù sao, đây chính là thời khắc cao quang thuộc về thiếu gia.
Há có thể tranh nhau phát sáng với thiếu gia được?
Rống!
Tiểu hổ cặn bã ghé vào ngọn giả sơn chắn cửa, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm thét.
Uông ô!
Meo chụt!
Hai âm thanh kỳ quái xen lẫn vào bên trong tiếng hổ rống.
Lại hai con sói hàn băng biến dị, một trái một phải đi theo tiểu hổ cặn bã đại ca, phát ra tiếng gầm gừ.
Chỉ là âm thanh này?
Trán Thiên Thiên và Thiến Thiến rịn mồ hôi.
Xem ra, bình thường bọn họ nuôi tiểu nhị và tiểu tam như nuôi chó nuôi mèo đã để lại di chứng, tiếng kêu có chút kỳ quái.
Rầm rầm rầm.
Đồ sát vẫn tiếp tục.
Trong nháy mắt, thủ lĩnh mười ba thế lực võ đạo đã chết mười hai người. Không, chuẩn xác mà nói là đập nát mười hai người.
Còn thừa lại Phó chưởng môn Liễu Kiếm Môn, là phụ nhân khoảng ba mươi tuổi, phong vận vẫn còn, người mặc váy sa mỏng, tư thái thon thả, gương mặt mỹ lệ, trong tay cầm một thanh liễu văn kiếm dài nhỏ, run lẩy bẩy đứng ở nơi đó.
Ánh mắt nàng ta hoảng sợ nhìn Lâm Bắc Thần, từng bước lui lại, cầu khẩn: “Không, đừng có giết ta. Ngươi muốn chà đạp ta thế nào cũng được, đừng giết ta. Ta có thể làm nô tỳ của ngươi...”