"Tiểu muội muội?"
"Ngươi làm sao vậy tiểu muội muội?"
"Tại sao ngươi lại nhìn ta bằng ánh mắt háo sắc như vậy?
Lâm Bắc Thần nhìn thấy đôi mắt của tiểu cô nương điêu ngoa này cứ trừng trừng nhìn mình, giống như Tiêu Bính Cam nhìn thấy đùi gà vậy, ánh mắt nồng nhiệt, trong lòng có chút buồn bực, liên tiếp lên tiếng trưng cầu ý kiến.
Nhưng Hồ Mị Nhi lại giống như là bị mất hồn, căn bản không có nghe được.
Trong toàn bộ thế giới của nàng, trong khoảnh khắc này, như thể bị cách âm, chỉ còn lại hình ảnh gương mặt kia của Lâm Bắc Thần.
Mãi cho đến khi Từ Uyển thật sự không nhìn tiếp được nữa, đưa tay kéo kéo sư muội, nói: "Sư muội, sư muội, ngươi làm sao vậy? Ngươi mau ngồi xuống, ngồi xuống..."
"A... A?"
Hồ Mị Nhi cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Nàng nhìn sư tỷ, rồi nhìn sư phụ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Bắc Thần. "Lâm đại ca, đã nghe qua đại danh của ngươi từ lâu, như sấm bên tai, nghe nói đêm qua ngươi trượng nghĩa rút kiếm, giết trừ tà ma, quả thật chính là hình mẫu của giới kiếm tu chúng ta, khiến cho ta vô cùng kính phục, ngay cả sư phụ ta, cũng đã từng chính miệng khen ngợi, Lâm Bắc Thần chính là dũng khí và lương tâm của đế quốc Bắc Hải, dặn dò ta cùng sư tỷ, nhất định phải học tập Lâm đại ca ngươi thật tốt, lấy ngươi làm tấm gương."
Hồ Mị Nhi điều chỉnh biểu cảm một chút, rất nghiêm túc nói: "Hôm nay gặp mặt, quả nhiên là anh tuấn vô song, ta thấy mà yêu, điềm đạm động lòng người, tú sắc khả xan*..."
(*là một câu thành ngữ ý bảo đẹp đến nỗi nhìn ngắm cũng đủ no rồi không cần ăn cơm)
Lâm Bắc Thần: "?"
??
Cô em này thoạt nhìn khá lanh lợi xảo quyệt, sao cái miệng nói chuyện thì lại giống như là đầu óc có vấn đề vậy chứ?
Những từ ngữ kia là để hình dung nam nhân sao?
Sư phụ Nhan Như Ngọc cùng sư tỷ Từ Uyển nghe mà trực tiếp ngây người.
Đây là đang nói cái gì vậy?
Hai người đối mặt nhìn nhau, đều thấy trong đôi mắt của nhau, như thể có một từ ngữ gọi là 'Xấu hổ vô cùng' đang điên cuồng lấp lóe.
Tối hôm qua, là ai nói Lâm Bắc Thần giết chóc máu lạnh, là ác ma?
Là ai bảo hôm nay gặp được Lâm Bắc Thần, nhất định phải ra tay giáo huấn?
Sao hôm nay đã biến thành chủ trì chính nghĩa rồi?
Sư muội đây là... Bị Lâm Bắc Thần mê hoặc rồi sao?
Từ Uyển vội vàng kéo sư muội ngồi xuống, lại gần thấp giọng nói: "Sư muội, nhiều người như vậy, thận trọng một chút..."
"Cái gì?"
Hồ Mị Nhi lớn tiếng nói: "Sư tỷ ngươi nói cái gì vậy? Muốn đi sang ngồi thảo luận kiếm đạo với Lâm đại ca hả?"
Từ Uyển : "?"
Ta nói lúc nào?
Ta không có, ta không phải, đừng nói nhảm.
Gương mặt xinh đẹp khí chất xuất trần của sư tỷ, ngay lập tức đỏ bừng lên giống như là nước sôi, thoáng cái luống cuống, không biết nên nói cái gì.
Nhưng Hồ Mị Nhi đã kéo lấy tay của nàng, với một tư thế thật muốn đi qua ngồi cùng bàn với Lâm Bắc Thần.
Từ Uyển liều chết giãy dụa, kéo sư muội lại.
Nàng sắp điên rồi.
Lâm Bắc Thần nhìn thấy cảnh này, cười he he.
"Chỗ ngồi này của chúng ta có chút chật chội, không tiện lắm."
Hắn đáp.
Hồ Mị Nhi lập tức với vẻ mặt thất vọng, giống như đột nhiên mất liên lạc, một khe hở lẳng lặng xuất hiện trong trái tim.
Nhưng liền nghe Lâm Bắc Thần tiếp tục nói: "Chi bằng như vậy đi, ta đến bàn của các ngươi ngồi đi."
Hắn đứng dậy đi thẳng về phía đám người Nhan Như Ngọc, nói: "Vừa hay đã nghe qua danh tiếng của 'Văn Hương Kiếm Phủ' đã lâu, hôm nay có thể gặp được Nhan tỷ tỷ, thật là cơ hội hiếm có, nhất định phải thỉnh giáo thật tốt một chút kiếm thuật."
Hồ Mị Nhi chỉ cảm thấy mình yêu rồi, khe hở trong trái tim ngay tức khắc lành lại. Nhan Như Ngọc nhìn thiếu niên đi tới, không nói gì.
Lâm Bắc Thần cũng không khách khí, tự nhiên ngồi ở bàn này.
"Chào hai vị muội muội, không biết xưng hô như thế nào?"
Lâm Bắc Thần lộ ra một khuôn mặt mỉm cười ấm áp ngây thơ.
Loại nụ cười mang tính nghề nghiệp này, hắn không biết đã bày ra bao nhiêu lần, siêu quen thuộc.
"Ta tên là Hồ Mị Nhi, vị này là sư tỷ của ta Từ Uyển."
Hồ Mị Nhi nhiệt tình chủ động, không mắc cỡ chút nào, mạnh mẽ và trực tiếp, đôi mắt sáng lóng lánh lập loè quang mang, nói: "Ngươi thật đẹp trai."
Từ Uyển liếc mắt nhìn sư phụ, người sau mặt không biểu cảm.
Giáo dưỡng tốt đẹp từ trước đến nay khiến nàng theo bản năng đứng dậy lấy một bộ bát đũa cho Lâm Bắc Thần.
Nói thật, ngồi bên cạnh thiếu niên uy danh bên ngoài vừa anh tuấn tuyệt thế như Lâm Bắc Thần, cho dù là ngày thường dịu dàng điềm tĩnh như Từ Uyển, tim đập cũng bắt đầu gia tăng tốc độ.
Giá trị nhan sắc chính là chính nghĩa.
Định lý này, ở vô số thế giới đều được thông qua.
Còn Lâm Bắc Thần lại khiêm tốn cười cười với Hồ Mị Nhi.
"A, Mị nhi muội muội quá khen rồi, loại chuyện có mắt liền có thể biết được này, không cần cứ nói hết lần này đến lần khác, con người ta thật ra là rất âm điệu thấp, giống như ta thân là đệ nhất mỹ nam tử của đế quốc Bắc Hải, lại là Giáo Hoàng của thần điện Kiếm Chi Chủ Quân, loại chuyện nhỏ nhặt như mấy gậy đánh chết mười bốn Thiên Nhân phong hiệu đêm qua, ta tuyệt đối sẽ không cứ gặp người liền nói." Hắn với vẻ nghiêm túc nói.
Trong đôi mắt của Hồ Mị Nhi lập tức tràn đầy sùng bái, nói: "Ngươi thật lợi hại."
"Bình thường bình thường thôi."
Lâm Bắc Thần nói xong, liếc mắt nhìn Nhan Như Ngọc.
Biểu hiện trên gương mặt của ngự tỷ sư phụ có chút lãnh đạm, giống như không nghe thấy.
"Nhan tỷ tỷ..." Lâm Bắc Thần chủ động giao lưu.
Nhan Như Ngọc nhíu mày, thờ ơ nói: "Ngươi ta không thân không thích, cứ gọi ta là Nhan trưởng lão được rồi."
"Được, Nhan tỷ tỷ."
Lâm Bắc Thần mở miệng trả lời, nói: "Ta từ nhỏ đã luyện kiếm, bắt đầu từ mười tuổi, mỗi ngày vung kiếm mười vạn lần, cho đến hôm nay mới xem như có chỗ tiểu thành, nhưng ta từ đầu đến cuối không cách nào lĩnh ngộ được chân ý của kiếm đạo là cái gì, Nhan tỷ tỷ chính là tiên tử kiếm đạo, trình độ thâm hậu, có thể giải thích cho ta được không?"