Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 1552 - Chương 1552: Không Nói Đạo Lý

Chương 1552: Không nói đạo lý

"Tứ thống lĩnh đại nhân?"

Cầm đầu là một thân ảnh mặc giáp trụ tinh xảo, sau khi nhìn thấy thi thể của đồng tộc bị chém đầu đâm tim vẫn còn đứng, nhất thời sắc mặt đại biến.

"Là ai giết Tứ thống lĩnh?"

"Cút ra đây."

"Hung thủ là ai?"

Các kiếm sĩ của Bạch Phát Phi Giáp tộc giống như gà trống hiếu chiến, lập tức giận dữ đứng lên.

Như những con dã thú phát cuồng.

Lâm Bắc Thần xách kiếm đi ra khỏi đại sảnh tửu lâu, nói: "Các ngươi ồn ào quá đấy." "Tiểu tạp chủng của Nhân tộc, ngươi là hung thủ?"

Trong đôi mắt đỏ máu của kiếm sĩ cầm đầu Bạch Phát Phi Giáp tóc trang đầy khí tức bạo ngược.

Lâm Bắc Thần nói: "Ngươi nói cỗ thi thể kia sao? Khi hắn còn sống, muốn đoạt kiếm của ta, còn muốn giết nữ nhân của ta, cho nên ta đành phải tiễn hắn lên đường."

"Vậy ngươi chết đi."

Kiếm sĩ của Bạch Phát Phi Giáp tộc rút trường kiếm sau lưng ra.

Một kiếm chém ra.

Kiếm khí màu trắng phá không đánh tới.

Lâm Bắc Thần cong ngón tay búng vào thân kiếm của Ngân Kiếm.

Một tiếng kiếm ngâm chấn động vang lên.

Kiếm khí bị đánh tan.

"Các ngươi không nói đạo lý sao?"

Hắn hỏi.

"Ha ha, với loại tạp chủng Nhân tộc thấp hèn như các ngươi, nói đạo lý cái gì chứ? Dám khiêu khích tộc ta, giết toàn bộ."

Kiếm sĩ của Bạch Phát Phi Giáp tộc rõ ràng là thực lực không bằng, nhưng lại kiêu ngạo lạ thường.

Cái kiếm sĩ khác cũng đều lần lượt rút kiếm, xông về phía Lâm Bắc Thần.

Cổ tay của Lâm Bắc Thần liền chấn động, vung kiếm nghênh tiếp.

Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm...

Thứ mà hắn dùng chính là Kiếm Thuật cơ bản cận thân tam liên học được sau khi xuyên không đến thế giới này.

Với tu vi của hắn bây giờ, cho dù là chiêu kiếm đơn giản nhất cũng có uy lực cực lớn, lại phối hợp với sự sắc bén cực độ đánh đâu thắng đó của Ngân Kiếm, từng kiếm một giống như là cắt củ cải cắt đồ ăn vậy, đem kiếm sĩ của Bạch Phát Phi Giáp tộc xông tới trước mặt, trực tiếp chặt đứt cả người lẫn kiếm.

Binh khí tương giao.

Không có tia lửa bắn tung tóe, cũng không có âm thanh giao nhau.

Có chỉ là cắt ra, cắt ra, cắt ra, không ngừng cắt ra.

Thẩm Tiểu Ngôn nói không sai, không có vật gì có thể ngăn cản sự sắc bén của Ngân Kiếm.

Chiến kỹ, giáp trụ, binh khí, luyện thể, Huyền khí hộ thân...

Đều là vừa chạm vào liền mở ra.

Đây là một loại trải nghiệm vung kiếm kiểu mới.

Lâm Bắc Thần thậm chí còn có một loại ảo giác, cho dù là một vị thần minh đứng trước mặt mình, đều sẽ bị một kiếm chém ra.

Trong nháy mắt, hai mươi kiếm sĩ của Bạch Phát Phi Giáp tộc biến thành bốn mươi đoạn, đều nằm trên mặt đất.

Ngân Kiếm được đúc thành từ nguyên liệu của thiên ngoại chi binh đủ để chém giết Tà Thần, Thiên Nhân bị nó chém giết, chẳng những nhục thân nứt ra, ngay cả ý thức thần hồn cũng đồng thời bị huỷ diệt.

"Thật sảng khoái."

Lâm Bắc Thần hô to, cầm kiếm bay lên không trung: "Nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi lại mọc... Thẩm đại sư, ta đi một chút rồi sẽ trở lại."

Hắn hóa thành một vệt sáng, trực tiếp phóng về phía trụ sở của Bạch Phát Phi Giáp tộc.

"Hắn muốn đi làm gì vậy?"

"Chẳng lẽ muốn đối phó với những người Bạch Phát Phi Giáp tộc còn lại?"

"Không thể nào, điên rồi sao? Kiếm sĩ của Bạch Phát Phi Giáp tộc đi tới Bạch Vân thành lần này, tổng cộng có 165 người, cầm đầu là một vị trưởng lão trong tộc, tu vi cảnh giới Thiên Nhân phong hiệu cấp sáu, có thể nói là tên đầu sỏ đỉnh cấp thực sự, Lâm Bắc Thần có thể đối phó được sao?"

"Không hổ là Mô Thi Cuồng Ma."

Đám người nhìn thấy cảnh này, không khỏi tâm thần đều chấn động.

"Cùng đi lên xem thử."

Một bộ phận trong lòng hiếu kì đến cực điểm, liền hóa thành từng đạo lưu quang đi theo.

Cũng có một bộ phận người, vẫn ở lại tại chỗ, càng hứng thú hơn đối với câu chuyện tiếp theo đây giữa Thẩm Tiểu Ngôn và 'Kỳ Lão'.

"Sư phụ, chúng ta cũng đi xem thử, nhanh đi thôi."

Hồ Mị Nhi gấp gáp trực tiếp dậm chân, không ngừng thúc giục.

Nhan Như Ngọc suy nghĩ một chút, nói: "Đi."

Nàng đưa tay nắm lấy bả vai của hai đệ tử, thân hình thoắt một cái, đã trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.

Thiến Thiến cùng Thiên Thiên hai người lại không đi theo cùng, bởi vì vừa rồi đã nhận được truyền âm của Lâm đại thiếu, lệnh cho các nàng ở lại nơi này.

"Sư phụ..."

Một đệ tử nhìn về phía Thẩm Tiểu Ngôn.

Thẩm Tiểu Ngôn đứng thẳng người, nói: "Các ngươi lui xuống đi."

Bốn đệ tử hơi do dự, chỉ đành chậm rãi lui lại, rời khỏi đài đánh cờ.

Thẩm Tiểu Ngôn xoay người lại đi đến trước mặt bàn cờ đá, chậm rãi ngồi xuống, nhìn 'Kỳ Lão', nói: "Bây giờ có thể bắt đầu rồi chứ?"

'Kỳ Lão' bật cười ha hả: "Có thể có thể rồi, ngươi cắt đứt quá khứ, không còn lo lắng rối rắm, cuối cùng đã có tư cách bắt đầu ván cờ lần thứ ba rồi, nhưng mà, ngươi phải nhớ kỹ, đây là một cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu như lần này ngươi còn thua nữa, cho thấy thiên ý như vậy, cơ duyên chưa tới, không cần cưỡng cầu nữa."

Thẩm Tiểu Ngôn hít sâu một hơi, điều chỉnh tinh khí thần.

Sau trọn vẹn mười hơi thở, hắn cảm thấy mình đã tiến vào trong trạng thái tốt nhất, mới chậm rãi giơ tay lên, vận chuyển Huyền khí, duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng điểm ở vị trí chính giữa trên bàn cờ.

Lên tay Thiên Nguyên.

Thiên địa thống nhất.

Trên bàn cờ Phong Vân ngưng kết lại, đầu ngón tay của Thẩm Tiểu Ngôn ngưng tụ thành một quân cờ màu đen.

Đinh.

xuống cờ.

'Kỳ Lão' thấy thế, hơi sững sờ, chợt nở nụ cười.

Lên tay Thiên Nguyên, cái này hoàn toàn tương phản với kỳ lộ của Thẩm Tiểu Ngôn trước đây.

"Xem ra ngươi thật sự đã ngộ ra."

Kỳ Lão nói xong, cũng giơ tay duỗi ngón trỏ ra, trên bàn cờ ngưng kết Phong Vân, hóa thành một quân cờ màu trắng.

Bình Luận (0)
Comment