Ba ngày sau.
Trời nhiều mây chuyển sang trong xanh, gió Tây Nam cấp ba. Chỉ số không khí PM2.5 là 17.
“Thiếu gia, thiếu gia, mau thức dậy, đại hội luận kiếm sắp bắt đầu rồi.”
Lâm Bắc Thần đang ngủ say bị Thiến Thiến xông vào phòng ngủ đánh thức. Hắn mơ mơ màng màng đứng dậy, mặt mũi tối sầm.
Thiên Thiên đã chuẩn bị xong nước ấm và khăn mặt, hầu hạ hắn rửa mặt, thay quần áo. Ba người bước ra khỏi phòng ngủ.
Kiếm Tiên Viện vô cùng vắng vẻ, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy. “Người đâu hết rồi?”
Lâm Bắc Thần kinh ngạc hỏi.
Kiếm Tiên Viện bình thường náo nhiệt như phiên chợ, hôm nay yên tĩnh đến mức chẳng khác nào nghĩa địa.
“Bọn họ đã sớm chạy đến ngọn núi luận kiếm rồi.” Một âm thanh quen thuộc từ ngoài cửa lớn truyền đến.
Tiểu sư muội Hồ Mị Nhi của Văn Hương kiếm phủ xông đến, vội vã nói: “Thần ca ca, ngươi nói chuyện không tính toán gì hết.”
“Sao?”
Lâm Bắc Thần nhổ nước súc miệng, hỏi: “Ta thế nào?”
“Sư phụ ta cho ngươi cỏ, ngươi lại không phối hợp cho tốt.”
Thiếu nữ điêu ngoa phồng má lên, giả bộ tức giận.
“Ngươi nói cái gì vậy hả?”
Lâm Bắc Thần vẫn không hiểu.
Sư phụ ngươi... cùng ta?
Chuyện xảy ra lúc nào?
Ta không phải Tào tặc, chẳng lẽ còn có thể làm chuyện đó trong mộng?
Hồ Mị Nhi nói: “Mấy ngày qua sư phụ ta bận rộn tứ phía, danh ngạch thì đưa cho ngươi, tất cả đều đã được sắp xếp xong. Đây không phải được xem là cho trâu ăn cỏ sao? Hôm nay là lúc đại hội luận kiếm bắt đầu, tất cả mọi người đều đã đến ngọn núi đại hội luận kiếm, ngươi lại còn lười biếng ngủ ở đây.”
A, cái này...
Mặt Lâm Bắc Thần đỏ ửng: “Tối hôm qua ta mệt mỏi quá.”
Ánh mắt Hồ Mị Nhi lập tức chuyển sang người Thiến Thiến và Thiên Thiên, sinh ra vô số liên tưởng.
Tuy nhiên, nàng cũng không để ý. Dù sao chủ nhân thị tẩm thị nữ cũng rất phổ biến.
Lâm Bắc Thần vừa nhìn đã biết thiếu nữ điêu ngoa này nghĩ sai, nhưng hắn cũng lười giải thích: “Việc này không nên chậm trễ. Chúng ta xuất phát đến gặp Nhan tỷ tỷ đi.”
Hồ Mị Nhi nói: “Sư phụ và sư tỷ đều đã đến tham gia nghi thức khai mạc đại hội luận kiếm rồi, dặn ta đến tìm Thần ca ca. Ngươi cứ đến thẳng ngọn núi luận kiếm để tụ họp với mọi người.”
“Vậy còn chờ gì nữa?”
Lâm Bắc Thần vung tay: “Xuất phát thôi.”
...
Luận kiếm phong.
Đây là một ngọn núi đơn độc được chọn ngẫu nhiên cách dãy Bạch Vân Phong ba trăm dặm.
Ngọn núi cao sáu ngàn mét, giống như một cây trụ trời đứng giữa dãy núi, là ngọn núi cao nhất khu vực này.
Đỉnh núi đã được cường giả kiếm đạo dùng đại thần thông gọt đi hai trăm mét, tạo thành một mặt cắt bất quy tắc bóng loáng, chính là lôi đài dùng để tỷ võ của đại hội luận kiếm.
Mấy trăm tảng đá to to nhỏ nhỏ được huyền văn trận pháp gia trì, lơ lửng chung quanh ngọn núi.
Trên đó cũng có mặt cắt được gọt bóng loáng, bố trí bàn đá ghế đá cho khách.
Gần nhất là khu vực dành cho người tham chiến.
Khu vực bên ngoài dành cho thế lực kiếm đạo các phương và cường giả đến quan chiến.
Nhờ có các thế lực kiếm đạo đỉnh cấp gia nhập, lực ảnh hưởng của đại hội luận kiếm đã phóng đến đa số địa khu Đông Đạo Chân Châu. Vì thế, võ giả kiếm đạo đến quan chiến không giới hạn trong đế quốc Bắc Hải, mà còn có cường giả từ các nơi với phục sức, ngôn ngữ, màu da và chủng tộc khác nhau đến. Ít nhất có gần vạn người đến chứng kiến thịnh hội lần này.
Khi đám người Lâm Bắc Thần đến nơi, nghi thức khai mạc đã hoàn tất.
Nghi thức bốc thăm cũng đã hoàn tất.
Cường giả thế lực võ đạo đều đã ngồi xuống.
Các dụng cụ khác nhau được sử dụng cho lễ khai mạc trên lôi đài cũng đã được thu xuống. Lâm Bắc Thần từ xa đã nhìn thấy Nhan Như Ngọc và Từ Uyển.
Điều hắn không nghĩ đến chính là, dường như sư đồ hai người đang phát sinh xung đột với người khác, bị mười kiếm giả dị tộc mặc trang phục màu tím bao vây, đang tranh luận gắt gao chuyện gì đó.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Hồ Mị Nhi gấp lên: “Có người khi dễ sư phụ và sư tỷ của ta.”
“Chúng ta qua bên đó xem thử sao.”
Lâm Bắc Thần cũng cảm thấy kỳ lạ. Nhan Như Ngọc là giang hồ đại lão kinh nghiệm phong phú, tại sao lại có thể tùy tiện phát sinh xung đột với người khác trong thời điểm này chứ.
Vù vù vù.
Mọi người bay đến gần.
“Nhan tỷ tỷ, có chuyện gì thế?”
Lâm Bắc Thần bước nhanh đến bên cạnh Nhan Như Ngọc.
Nhan Như Ngọc nhìn hắn, cũng không trả lời, dùng ngôn ngữ Lâm Bắc Thần nghe không hiểu tiếp tục giằng co với kiếm giả dị tộc, giống như đang thương lượng chuyện gì đó.
“Lâm đại ca...”
Nhìn thấy đám người Lâm Bắc Thần đến, ánh mắt Từ Uyển sáng lên, vội vàng ngoắc lấy hắn.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Thấy ngự tỷ chín mọng Nhan Như Ngọc không để ý đến mình, Lâm Bắc Thần lập tức quay sang hỏi sư tỷ Từ Uyển da mặt mỏng.
“Là người của Xích Vũ Ma Sơn tộc. Bọn họ cố tình đến gây sự...” Từ Uyển tức giận nói.
Thì ra là sắc đẹp gây họa.
Vừa nãy, khi đại hội luận kiếm được khai mạc, ánh mắt đám đệ tử Xích Vũ Ma Sơn tộc bên cạnh không thành thật, không ngừng đưa mắt nhìn trên nhìn dưới sư đồ Nhan Như Ngọc, còn nói mấy câu không sạch sẽ. Khi đó, Nhan Như Ngọc đã tức giận. Về sau, khi Nhan Như Ngọc lên đài rút thăm, có mấy tên tộc nhân Xích Vũ Ma Sơn tộc xích lại gần, chẳng những trêu chọc Từ Uyển mà còn động tay động chân.
Từ Uyển ngoài mềm trong cứng, làm sao mà chịu sự khinh bỉ như vậy chứ?
Nàng trực tiếp rút kiếm đâm bị thương một đệ tử Xích Vũ Ma Sơn.
Lúc này hai bên mới nổi lên xung đột.
Lâm Bắc Thần nghe Từ Uyển nói xong, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
“Tại sao trong trường hợp quan trọng như thế này mà còn có người làm loạn chứ?” Hắn tò mò hỏi.
Từ Uyển cười khổ, thấp giọng nói: “Đây cũng không tính là gì. Thế giới võ đạo, cường giả vi tôn, nhất là trong đại hội luận kiếm như thế này, đều là võ giả thế lực võ đạo tập trung. Dựa theo quy củ giang hồ, gặp được phiền phức thì dựa vào bản lãnh mà giải quyết. Chỉ cần không quấy nhiễu đến tiến trình đại hội, người tổ chức bình thường sẽ không can thiệp. Tất cả đều do thực lực định đoạt.”