Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 157 - Chương 157: Huỷ Kiếm

Chương 157: Huỷ kiếm

Tào Phá Thiên phẫn nộ trong lòng, gần như muốn nổ tung.

Trong ba năm qua, hắn chưa bao giờ chật vật đến như thế, cũng chưa bao giờ thua thảm như vậy.

“Nói giá đi.” Hắn nhìn Lâm Bắc Thần nói: “Điều kiện gì mới có thể chuộc lại được kiếm của ta.”

Tào Phá Thiên thật sự thích thanh Trảm Thiên Kiếm này.

Chẳng những có tạo hình xuất sắc, còn có phú linh của chú kiếm đại sư Phạm Tổ Ngang, độ phù hợp rất lớn với hắn, như thể nó được thiết kế riêng dành cho hắn, làm sao có thể từ bỏ nó được chứ?

Tuy nhiên câu trả lời của Lâm Bắc Thần vẫn như cũ: “Kiếm.”

Tào Phá Thiên thật sự tức muốn hộc máu, đây là nước đổ đầu vịt à.

Hắn nhìn thoáng qua sư phụ của mình.

Bạch Hải Cầm lúc này nhẫn nhịn không băm Lâm Bắc Thần ra ngàn mảnh.

“Bạn nhỏ, con người thì phải có lòng khoan dung độ lượng.” Ông ta thản nhiên nói.

Lâm Bắc Thần trừng mắt: “Ai là bạn nhỏ của ông, ông xứng hả?”

Hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho lão Đinh, thọc gậy bánh xe còn chưa nói, còn theo đuổi tận cùng để loại bỏ, người như vậy, Lâm Bắc Thần cũng không tiếc mà phô hết tính nết ra, một chút mặt mũi cũng không cho.

“Ha ha.” Bạch Hải Cầm hơi nheo mắt lại, vết kiếm trên mặt nhăn lại, trông có chút đáng sợ, hờ hững nói: “Người trẻ thì đừng quá kiêu ngạo mới tốt, nếu không, ngày nào đó không cẩn thận thì chết cũng không biết chết như thế nào.”

Lấy thân phận của ba đại danh kiếm ở Bạch Vân thành, nói ra những lời như vậy, sức răng đe rất đáng sợ.

Không đợi Lâm Bắc Thần chế nhạo, Đinh Tam Thạch im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.

“Trở về đi.” Hắn nhìn Bạch Hải Cầm nói: “Trở về Bạch Vân thành đi, đừng đến Vân Mộng thành nữa.”

Mặc dù chỉ là lời nói hời hợt, nhưng không biết tại sao lại có một loại sức mạnh cưỡng chế kỳ lạ khiến cho tim mạch đột nhiên căng thẳng.

“Ha ha ha.” Bạch Hải Cầm thoáng ngừng lại, sau đó phá lên cười: “Đinh Lỗi ngươi có tư cách nói với ta những lời như thế sao?”

Đinh Tam Thạch nhìn khuôn mặt có vết sẹo của hắn, bình tĩnh nói: “Chỉ cần ta muốn thì có thể.”

Trong mắt Bạch Hải Cầm hiện lên vẻ ghen ghét: “Ngươi đã là phế nhân rồi, còn dám ở đây cố làm ra vẻ, Đinh Lỗi, hẹn ước thử kiếm tối nay, màn kịch quan trọng còn chưa bắt đầu đâu, ha ha ha, đêm mười lăm, ánh trăng đầy trời, ở đỉnh Lăng phủ, một kiếm thông huyền, nếu ngươi đồng ý đến cuộc hẹn, vậy thì nên chuẩn bị cho tốt để lần nữa bị ta đánh bại và lăng nhục đi.”

Đinh Tam Thạch cúi đầu nhìn Kiếm Đức Hạnh của mình.

Bạch Hải Cẩm nhìn thấy cảnh này, lạnh lùng cười nói: “Ngươi còn có thể vung được thanh kiếm này sao?”

Đinh Tam Thạch vẫn im lặng.

Lúc này, Lâm Bắc Thần cắt ngang sự giằng co của hai vị ‘đại lão’. Hắn đưa tay tới Tào Phá Thiên, nói: “Kiếm.”

Mẹ nó ngươi...

Tào Phá Thiên thật sự muốn hộc máu.

Hắn nghiến răng nghiến lợi đưa Trảm Thiên Kiếm qua, nói: “Ta khuyên ngươi tốt nhất không được bán nó, bảo vệ nó cho tốt, bởi vì ta sớm sẽ một lần nữa thắng mà đưa nó trở về, ta...”

Lời còn chưa dứt.

Rắc rắc.

Một tiếng gãy giòn tan vang lên.

Lâm Bắc Thần lấy kiếm Trảm Thiên, dùng tay trái vứt nó xuống đất, dùng sức mạnh khéo léo, trực tiếp giẫm gãy nó.

“Ngươi...” Tào Phá Thiên sợ ngây người.

“Sao, cảm thấy dễ chịu không?” Lâm Bắc Thần nhìn chằm chằm vào mắt Tào Phá Thiên, cười nói: “Dáng vẻ ngươi giận phát điên, cũng làm cho ta cảm thấy rất vui.”

“Ta giết ngươi...” Tào Phá Thiên hoàn toàn tức giận rồi.

Nhưng chỉ một ánh mắt của Đinh Tam Thạch, vị thiên tài kiếm đạo Bạch Vân thành này giống như bị một chậu nước đá dội vào trong lòng, lửa giận biến mất, như bị búa rìu chặt vào người, gắt gao áp chế ngay tại chỗ.

“Cười người chớ vội cười lâu.” Lâm Bắc Thần đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội giả bộ này, nói: “Nếu trong lòng đã muốn làm nhân vật phản diện, vậy thì phải chuẩn bị sẵn sàng để bị tát vào mặt.”

“Ta sẽ trở lại.” Tào Phá Thiên đột nhiên nhếch mép cười.

“Thoải mái đi.” Lâm Bắc Thần nhún vai, sau đó xoay người nhìn về phía lão Hải, nói: “Tiền bối, hay là tuyên bố kết quả thắng bại cuối cùng luôn đi?”

Lão hải nhìn Lâm Bắc Thần, trên mặt hiện ra nụ cười nhu hoà, nói: “Được rồi, hai vị Bạch Vân thành, mời hai vị quay về chỗ ngồi, trận chiến của các ngươi còn chưa bắt đầu, đợi lão phu chấm dứt cuộc tỷ thí này trước đã.”

Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt.

Bạch Hải Cầm cùng Đinh Tam Thạch đều cùng lúc bước về chỗ ngồi của mình.

“Ta tuyên bố, thắng lợi cuối cùng thuộc về bạn học Lâm.”

Lão Hải trực tiếp bỏ qua Tào Phá Thiên bên cạnh, khuôn mặt tươi cười đi tới trước mặt Lâm Bắc Thần, đưa nhẫn màu xanh thẫm cho hắn, nói: “Tiểu tử, chúc mừng ngươi, trên người ngươi lão phu thấy được khả năng vô hạn, ngươi suy diễn ra sát chiêu ẩn giấu Nghịch Thuỷ Hàn của Chư Thuỷ Kiếm Pháp, cũng làm cho lão phu cảm thấy kinh ngạc.

“Tiền bối khen trật rồi.”

Lâm Bắc Thần lập tức thay đổi sắc mặt, khéo léo nói: “Tuy ta tài năng vô song, anh tuấn tiêu sái, anh dũng hiên ngang, thông minh hoạt bát, ai cũng yêu thích, nhưng có thể tu luyện kiếm thuật độc đáo mà tiền bối sáng tạo ra, suy diễn sát chiêu, cũng là may mắn suốt đời của ta.”

Một loạt những lời nịnh hót không biết xấu hổ, điên cuồng mà vồ đến, giống như một con thỏ nhỏ vô hại, bởi vì hắn mơ hồ cảm giác được lão già đầu xanh này lai lịch không đơn giản.

Dù sao thì không phải ai cũng có thể tùy tiện lấy bảo vật ra làm phần thưởng, cũng không phải ai dám không khách khí mà nói chuyện với Kiếm Thánh Bạch Hải Cầm một trong ba đại danh kiếm của Bạch Vân thành như vừa rồi.

“Ha ha ha...” Lão Hải cười to, dáng vẻ hài lòng, càng nhìn Lâm Bắc Thần ông ta càng cảm thấy vừa mắt.

“Tiểu tử, không sợ nói thật với ngươi, lão phu đến từ Đông Lưu, một trong Tam Thần Đảo giữa đại dương bao la, ngươi có đồng ý bái nhập môn hạ của ta, trở thành đệ tử chân truyền của ta không?” Lão Hải nói: “Trở thành chân truyền của lão phu, trong tương lai thậm chí có hy vọng nhận được huyết mạch thần cảnh Đông Lưu, cơ hội ngàn năm có một.”

Bình Luận (0)
Comment