Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 1579 - Chương 1579: Thiếp Mời

Chương 1579: Thiếp mời

“Cái gì?”

Tiểu sư thúc mỹ mạo Doãn San kinh hô lên.

Tiêu Bính Cam và Quang Tương liếc nhìn nhau một cái, sau đó tiếp tục vùi đầu ăn cơm. Lâm Bắc Thần kinh ngạc hỏi: ‘Thế lực thần bí? Thần bí bao nhiêu?”

Biểu hiện của Thiến Thiến lại càng khoa trương: “Rất thần bí. Hơn nữa, điều này còn chưa hết. Căn cứ theo người của Cực Thượng Tam Quang tộc trốn về được báo lại, bọn họ đang ở bảy trăm dặm hướng Tây ngoài thành nhìn thấy được thi thể các cường giả của Vô Định Phi Kiếm Tông, Xích Vũ Ma Sơn tộc đã rời đi trước đó. Những thế lực này cũng bị chặn đường, hơn nữa còn toàn quân bị diệt, chết rất thảm.”

Biểu hiện của Lâm Bắc Thần trong nháy mắt ngưng trọng lên. Có người gây sự.

Chắc chắn có liên quan đến thần vị.

Trước đó, Vệ Danh Thần vì thần vị Kiếm Chi Chủ Quân mà phản quốc đồ thành, ngay cả mạng của Thiên Thảo Thần cũng cho vào luôn.

Đông Đạo Chân Châu có nhiều thế lực như thế, làm sao có thể thờ ơ với một thần vị vô chủ chứ? Nói không chừng lần này chính là Vệ Danh Thần giở trò.

“Chúng ta đi xem một chút đi.”

Lâm Bắc Thần quyết định đích thân đi tìm hiểu một chút.

Lâm Bắc Thần ra bên ngoài tìm hiểu một vòng.

Thiến Thiến quả nhiên nói không sai, sự việc còn lớn hơn dưa hấu vương của Ngô Phượng cốc.

Căn cứ theo miêu tả của Cực Thượng Tam Quang tộc, số lượng kẻ địch chặn đường bọn họ không nhiều, nhưng thực lực rất mạnh. Tất cả đều đeo mặt nạ, hơn nữa còn không nói võ đức, vừa gặp mặt đã ra tay đánh lén, còn sử dụng các loại sương độc, ám khí, có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn nào, chính xác đến tận xương tủy.

Thân là thế lực kiếm đạo đỉnh cấp, trong đại hội luận kiếm cũng không có cường giả bị giết chết, Cực Thượng Tam Quang tộc ít nhất đã giữ lại được tám thành thực lực. kết quả lại bị người ta âm thầm tập sát, bị tổn thất nặng nề.

Cuối cùng, bọn họ chết hết tám cường giả Thiên Nhân, trong đó bao gồm sáu vị Thiên Nhân cấp sáu, những người còn lại khó khăn lắm mới trốn về được Bạch Vân thành.

Điều khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái chính là, chỉ cần tiến vào Bạch Vân thành khoảng trăm dặm, đám địch nhân thần bí kia sẽ không tiếp tục truy sát, sẽ thối lui trong nháy mắt.

Bằng không, chỉ sợ Cực Thượng Tam Quang tộc đã toàn quân bị diệt.

“Ta tận mắt nhìn thấy thi thể bốn đại trưởng lão Xích Vũ Ma Sơn tộc bị treo trên đỉnh một lệnh kỳ màu đỏ đậm rất lớn. Những tộc nhân mặt ưng còn lại của Xích Vũ Ma Sơn tộc thì đầu treo đằng trước lệnh kỳ, không nhiều không ít, vừa lúc có ba mươi tám cái đầu. Trên dưới Xích Vũ Ma Sơn tộc không một ai còn sống chạy đi, cũng không một ai có thể trốn trở về.”

“Còn Vô Định Phi Kiếm Tông, tất cả cũng chết hết.”

“Ngay cả Bạch Cốt kiếm phái, Lưu Ly kiếm phái cũng không còn ai.”

“Mỗi một kiếm phái bị tiêu diệt, đầu thủ lĩnh đều được treo trên lệnh kỳ trên những ngọn núi khác biệt. Đầu đệ tử thì treo trên ngọn núi nhỏ bên dưới.”

Bên trên là lời tường thuật lại của cường giả Cực Thượng Tam Quang tộc. Bọn họ dường như đã trở thành chim sợ ná.

Tin tức nhanh chóng truyền khắp Bạch Vân thành.

Các phương cũng vì đó mà chấn động.

Nghe ý này, dường như có một thế lực nào đó đang âm thầm nhằm vào các thế lực bên trong Bạch Vân thành.

Chỉ là, tất cả các thế lực thất bại rời đi đều bị giết chết hết, điều này là vì nguyên nhân gì? Dù sao bọn họ cũng là kẻ thất bại, không có khả năng lấy đi thứ gì.

Sóng ngầm cuồn cuộn bên trong Bạch Vân thành.

Cực Thượng Tam Quang tộc tiến hành cầu cứu các thế lực kiếm đạo khác. Trưởng lão dẫn đội may mắn còn sống tuần tự đến bái kiến Bất Diệt Kiếm Tông, Đại Hoang Vẫn Nhật kiếm phái, mưu đồ bí mật.

Không bao lâu sau, Lâm Bắc Thần nhận được một thiếp mời màu bạc. Người gửi là Thái thượng trưởng lão Bất Diệt Kiếm Tông Lữ Vong Trần. Ông mời Lâm Bắc Thần đến Thất Tinh Tụ Kiếm Lâu một chuyến.

Lữ Vong Trần là một nhân vật rất có trọng lượng.

Ba chữ “có trọng lượng” không những chỉ tu vi của ông thâm bất khả trắc, mà còn chỉ hình thể ông to lớn. Nghe nói bên trong cơ thể người này chảy xuôi huyết mạch cự nhân tộc.

Ngay từ lúc bắt đầu, Lữ Vong Trần đã mơ hồ cảm nhận được địa vị đệ nhất cường giả Bạch Vân thành.

“Anh ruột, ta cũng nhận được thiếp mời. Chúng ta đi hay là không đi?”

Tiêu Bính Cam loay hoay tấm thiếp mời màu đỏ trong tay, cảm thấy cái thứ đồ chơi này có thể đổi được hàng ngàn đồng tiền vàng.

“Đi, vì sao lại không đi?

Lâm Bắc Thần nhìn thoáng qua thiếp mời, trong lòng hơi động: “Nhất là ngươi, có thể đến Thất Tinh Tụ Kiếm Lâu ăn nhờ ở đậu, chẳng lẽ không tốt sao?”

“Đúng vậy.”

Tiêu Bính Cam hưng phấn đến chảy nước bọt.

Hai người rất nhanh đến Thất Tinh Tụ Kiếm Lâu.

Xung quanh quán rượu được đề phòng rất sâm nghiêm.

Cường giả Bất Diệt Kiếm Tông mặc khinh giáp màu xám tro cầm kiếm thủ vệ khắp nơi xung quanh quán rượu.

Chỉ có người có thiếp mời mới có tư cách tiến vào quán rượu.

Cường giả kiếm đạo các phương nghe đến chuyện này nhưng không có thiếp mời cũng chạy đến chung quanh quán rượu để quan sát.

Hiển nhiên, tin tức mà Cực Thượng Tam Quang tộc mang về đã khiến cho cường giả các phương đến quan chiến đại hội luận kiếm gặp phải áp lực cực lớn trong lòng.

Lâm Bắc Thần và Tiêu Bính Cam xuất hiện đã thu hút sự chú ý của vô số người. Hai người lấy ra thiếp mời.

Đón khách là Trưởng lão Thiên Nhân cấp năm đỉnh phong của Bất Diệt Kiếm Tông Cao Lăng Vân.

“Hai vị, mời vào.”

Cao trưởng lão nhìn qua thiếp mời, sau đó tránh sang một bên: “Trên thiếp mời có số hiệu. Các vị dựa theo số hiệu mà nhập tọa, xin đừng ngồi loạn.”

Cả hai tiến vào đại sảnh lầu một quen thuộc, lập tức có đệ tử của Bất Diệt Kiếm Tông tiến lên nghênh đón, dẫn vào chỗ ngồi.

Lâm Bắc Thần là thiếp mời màu bạc, được dẫn đến một cái bàn lớn tại một góc, mỗi bàn mười người.

Tiêu Bính Cam là thiếp mời màu đỏ, được dẫn đến bàn chính giữa, mỗi bàn bốn người. Thân phận địa vị của người ngồi hiển nhiên càng quan trọng hơn.

Nhiều ánh mắt với rất nhiều hàm nghĩa đặc biệt dò xét trên người Lâm Bắc Thần và Tiêu Bính Cam.

Nhất là quan sát biểu hiện của Lâm Bắc Thần.

Khi thấy Tiêu Bính Cam không nói tiếng nào ngồi xuống chỗ của mình, rất nhiều ánh mắt nhìn Lâm Bắc Thần mang theo nụ cười cười trên sự đau khổ của người khác mà không thèm che giấu.

Bình Luận (0)
Comment