Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 160 - Chương 160: Còn Không Biết Xấu Hổ?

Chương 160: Còn không biết xấu hổ?

Giờ khắc này, Lâm Bắc Thần chỉ muốn làm thơ...

Phi, là hát một bài hát: “Ngươi đến bên ta mang theo nụ cười, mang theo bao phiền muộn cho ta, nhưng trong lòng ta đã có nàng từ lâu rồi, ồ, nàng đến trước ngươi...”

Vẻ thất vọng trên gương mặt Hải lão nhân khó có thể che giấu, ông ta có con mắt tuyển chọn đệ tử rất cao. Vậy nên đến bây giờ còn chưa có đệ tử chân chính.

Lâm Bắc Thần chắc chắn là người tốt nhất mà những năm gần đây ông ta đã gặp, nhưng sự lựa chọn của Lâm Bắc Thần, ngược lại khiến cho ông ta càng xem trọng hắn.

“Ngươi là một cậu bé tốt.” Ông vỗ vai Lâm Bắc Thần, trịnh trọng nói: “Lời nói của ta sẽ luôn có giá trị. Nếu một ngày, đế quốc Bắc Hải không thể chứa được ngươi, thì ngươi có thể đến đảo Đông Lưu tìm ta.”

Lâm Bắc Thần nhất thời mặt mày hớn hở, thêm một đường lui nữa, hắn vội vàng cảm ơn.

Đến lúc này, vòng thi thứ hai hoàn toàn chấm dứt.

Lâm Bắc Thần liên tục giành được chiến thắng ở vòng thứ nhất, thứ hai của trận đấu, có thể nói là vô cùng nổi bật.

Tào Phá Thiên nhìn vào mắt Lâm Bắc Thần, như thể muốn ăn thịt người.

Tên vô dụng này không chỉ thắng hắn ở hai trận đấu, vừa rồi còn lấy hành động thực tế mà hung hăng tát hắn một cái, thực sự gần như là một sự sỉ nhục, khiến hắn lúc này cảm giác nhục nhã không ngẩng đầu lên được.

“Ha ha, không ngờ tuổi còn trẻ như ngươi mà tâm cơ lại kín đáo như thế.” Bạch Hải Cầm nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần, hờ hững nói.

Lâm Bắc Thần cười hì hì, kiêu ngạo mà nói: “Ta chỉ là một tên não tàn mà thôi, tâm cơ gì chứ, ta không hiểu.”

Hắn bước nhanh đến chỗ ngồi, bắt đầu hý hoáy chiếc nhẫn màu xanh thẫm, rất nhanh đã tìm ra được bí quyết. Trận pháp bên trong chiếc nhẫn cần tinh thần lực, chứ không phải Huyền khí.

Sau khi tinh thần lực được rót vào, có thể thăm dò đến một không gian có kích thước bằng một chiếc tủ lạnh của Tây Môn Tử, đó là dung lượng trữ vật của chiếc nhẫn.

Miễn cưỡng có thể đưa ba thanh kiếm vào đó.

Ánh sáng nhạt loé ra, Đức Kiếm, Đa Lan Kiếm, Trịnh Y Kiếm cứ xuất hiện rồi biến mất trong tay Lâm Bắc Thần, như thể đang biểu diễn ảo thuật.

“Ha ha, chơi vui thật, thú vị đấy.” Hắn giả vờ thích thú không buông tay.

Đôi mắt to tròn đen láy của Bạch Khâm Vân nhìn chằm chằm đánh giá Lâm Bắc Thần, liên tục ho khan vài tiếng, thấy Lâm Bắc Thần cũng không để ý tới nàng, vì thế chủ động đi tới, khẽ nói: “Những lời mới nãy ngươi nói, là ngươi thật sự nghĩ ra sao?”

Lâm Bắc Thần đắc ý liếc nhìn Tiểu Loli kiêu ngạo một cái, nói: “Đương nhiên rồi, sao hả, có phải bị tư tưởng thâm thuý về triết lý của ta thuyết phục rồi?”

Bạch Khâm Vân hừ một tiếng, quay đầu đi. Trên ghế chủ toạ của yến hội.

Ánh mắt của thành chủ Lăng Quân Huyền vẫn luôn tập trung vào Lâm Bắc Thần, mãi cho đến khi Tần Lan Thư nhẹ nhàng đẩy một cái, ông ta mới định thần lại, thì thào nói: “Người này không phải đồ vật trong hồ.”

Tần Lan Thư truyền âm lại: “Chiến Thiên Hầu phủ thất thủ không ngờ lại xuất hiện một nhân vật như vậy, chàng nói xem, Lâm Bắc Thần này trước kia là giả ngu hay thật sự ngu ngốc?”

Lăng Quân Huyền nói: “Không biết, việc tìm kiếm thầy thuốc của Chiến Thiên Hầu hơn mười năm dường như không phải là giả vờ, nhưng sau khi Hầu phủ sụp đổ, thành tích của đứa trẻ này quá mức kinh ngạc... Chẳng lẽ...” Ông ta đang nghĩ đến một khả năng, trong lòng giật mình, nói: “Chẳng lẽ đứa trẻ này diễn quá tốt, đến cả Chiến Thiên Hầu cũng bị lừa?”

Tần Lan Thư lắc đầu, cho dù diễn có tốt thì cũng là một đứa trẻ mà thôi, mặc kệ mục đích là gì, cũng không thể lúc ba bốn tuổi đã bắt đầu diễn được.

Có lẽ đây là người kế nhiệm mà Chiến Thiên Hầu Lâm Cận Nam để lại.

Rất nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu, Tần Lan Thư phải thừa nhận rằng ở tuổi này, Lâm Bắc Thần cho dù là tài năng, ngoại hình hay là ngộ tính mà tối nay hắn bày ra, cả phẩm chất đều là sự lựa chọn tốt nhất, con gái mình thích một người như vậy cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, tất cả những gì Lâm Bắc Thần có được đều không thể giải quyết được vấn đề của Lăng Thần.

Bà ta lắc đầu, loại bỏ những suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu, tâm trí trở nên vững vàng trở lại.

Vào lúc này, dưới sự ra hiệu của Lăng Quân Huyền, đại quản gia Lê Lạc Nhiên tiếp tục tiến tới phần thứ ba, cũng là phần cuối cùng của cuộc hẹn ước đấu kiếm này, chính là so kiếm.

Sau khi tìm hiểu trong khoảng thời gian ngắn trước đó, chỉ có thể lấy việc tỷ thí khác nhau, cuộc tỷ thí ở phần này là chân chính tỷ thí tu vi, kiếm thuật và chiến lực, kiếm pháp không có phạm vi cố định. Nhóm thiếu nam thiếu nữ có thể thoải mái bản thân, phát huy hoàn toàn sở trường của mình.

Chỉ có một quy tắc... Không làm tổn hại đến tính mạng.

“Lâm Bắc Thần, ta muốn khiêu chiến với ngươi.” Vừa mới bắt đầu phần này, Tào Phá Thiên đã lập tức nhảy ra.

Không có những ràng buộc, hắn cực kỳ tin tưởng tu vi kiếm thuật của mình đủ để nghiền nát Lâm Bắc Thần.

Cuối cùng cũng có thể trả thù.

“Không chiến.” Lâm Bắc Thần từ chối dứt khoát.

Hắn cũng không ngốc, đêm nay nổi bật như vậy là đủ rồi, có ba phần mà thắng hai, cũng coi như là làm nở mày nở mặt lão Đinh, nhiệm vụ đã hoàn thành.

Hơn nữa, Lâm Bắc Thần rất tự giác, trong những trận chiến không giới hạn, đừng nói là Tào Phá Thiên, ngay cả Huyết Diễm, Tống Khuyết Nhất, Minh Lạc Thiên, hắn đều không thể đánh lại được, miễn cưỡng lên đài đánh cùng Đông Phương Chiến thì cũng là tự ngược đãi bản thân, không nên miễn cưỡng chống đỡ.

“Cái gì? Ngươi...Ngươi lại cự tuyệt khiêu chiến?” Tào Phá Thiên suýt nữa ngạt thở, nói: “Hay là ngươi sợ?”

Lâm Bắc Thần đương nhiên sợ rồi, nhưng sợ cũng không thể thừa nhận được, cho ngươi tức chết.

Ta chính là thích xem bộ dạng của ngươi khi tức giận muốn chém chết ta nhưng lại không có cơ hội.

Hắn cười ha ha nói: “Ta mà sợ một tên bại dưới tay ta sao? Ngươi không có tư cách đánh với ta.”

Tào Phá Thiên tức đến chết.

“Để ta.” Huyết Diễm nhảy ra, nói: “Lâm Bắc Thần, ta so kiếm với ngươi.”

Lâm Bắc Thần ồ lên một tiếng, thản nhiên nói: “Muốn khiêu chiến với ta, vậy đánh bại được hắn rồi tính.” Ngón tay chỉ về phía Tào Phá Thiên.

Mẹ nó.

Tào Phá Thiên cùng Huyết Diễm hai người đều tức muốn khóc, còn không biết xấu hổ?

Bình Luận (0)
Comment