Tiếng kêu thảm thiết từ chỗ cổng chính truyền đến.
Có cường giả cảnh giới Thiên Nhân xuất thủ, kiếm quang như điện, giết chóc vô tình. Đệ tử Bạch Vân thành xung quanh cổng chính của Thành Chủ phủ, trong nháy mắt đã có mấy chục người trực tiếp ngã xuống ở trong vũng máu.
"Xông vào."
Cầm đầu là một vị Thiên Nhân, chính là trưởng lão La Huyên của Bất Diệt Kiếm Tông, nhìn bề ngoài chỉ là một phụ nhân trung niên hơn ba mươi tuổi, trên thực tế đã vượt quá trăm tuổi, đằng đằng sát khí, một thanh kiếm trong tay, kiếm quang sinh diệt, mỗi một lần lấp lóe, chính là một đệ tử của Bạch Vân thành ngã xuống.
Rất nhiều kiếm tu sau lưng đều đi theo bà ta, điên cuồng giết vào trong.
Ầm ầm!
Cổng chính của Thành Chủ phủ có trận pháp gia trì, trực tiếp bị đánh bay.
Mấy đệ tử Bạch Vân thành đang muốn từ bên trong lao ra, lập tức bị cổng chính đập bay ngược trở lại, lăng không thổ huyết, đập xuống trên mặt đất, tay chân run rẩy, máu tươi tuôn ra...
"Một tên cũng không giữ lại."
"Giết sạch bọn hắn."
Có kiếm tu lách thân tiến lên, trực tiếp xuất kiếm, trực tiếp đâm chết đệ tử Bạch Vân thành ngã xuống đất.
"Bao vây Thành Chủ phủ, không muốn thả yêu nghiệt đi..."
"Chó gà không tha."
"Không được buông tha cho bất kỳ kẻ nào trong phủ."
Bóng người lấp loé trong không trung.
Từng thân ảnh hiện lên trên bầu trời xung quanh Thành Chủ phủ, phóng ra lực lượng cường đại, bao trùm bao phủ toàn bộ Thành Chủ phủ, cho dù là có vòng bảo vệ của trận pháp bảo vệ ngăn cách, đám người trong phủ đều cảm nhận được áp lực to lớn giống như ngạt thở.
Dẫn đầu là trưởng lão La Huyên của Bất Diệt Kiếm Tông, các kiếm tu giống như ngọn lửa hoang dã từ cổng chính xông vào.
Đệ tử Bạch Vân thành gặp phải dọc đường đi, cho dù có từ bỏ phản kháng, cũng đều bị đánh giết.
"A, các ngươi..."
Mấy tỳ nữ tu vi bình thường từ trong hành lang bước ra, nhìn thấy cảnh này, sợ hãi đến mức run lẩy bẩy.
"Giết."
La Huyên nghiêm nghị nói.
Lập tức liền có kiếm tu giống như ánh sáng lách mình tiến lên.
Giữa kiếm quang sinh diệt, các tỳ nữ trẻ tuổi che lấy yết hầu tuyệt vọng ngã xuống. "Nhanh, lui lại."
Có cường giả của Bạch Vân thành lớn tiếng gào thét, liều mạng yểm trợ một số tỳ nữ, người hầu thực lực kém cỏi rút lui phía sau.
Chiến đấu không ngừng bộc phát, nhưng rất nhanh liền kết thúc.
Bạch Vân thành là thánh địa võ đạo của đế quốc Bắc Hải, trong Đại hội luận kiếm trước đó, Sở Vân Tôn và Lục Quan Hải hai người biểu hiện kinh diễm, nhưng suy cho cùng chỉ là thực lực cá nhân, chỉ là một thể đơn độc mà thôi, thực lực tổng hợp của đệ tử trong thành kém xa rất nhiều so với các kiếm tu đánh vào.
Dường như trong khoảnh khắc giao thủ ngắn ngủi, nguyên một đám đệ tử của Bạch Vân thành đã bị đánh giết.
"Hỗn xược, các ngươi đây là muốn làm gì?"
Trong cổng chính của trung viện, Viện Thủ của Phong Kỷ Viện Tiêu Nhiên dẫn người ra nghênh đón, nhìn thấy nguyên một đám đệ tử ngã xuống trong vũng máu, khoé mắt muốn nứt ra, hắn nghiêm nghị nói: "Bạch Vân thành ta có được sự thừa nhận của quốc hội liên minh đế quốc Trung Ương, các ngươi vô cớ công sát Thành Chủ phủ, tàn sát đệ tử thì phải trả giá."
Trưởng lão La Huyên của Bất Diệt Kiếm Tông cười lạnh, nói: "Diệt một Bạch Vân thành nhỏ bé của ngươi, có thể trả cái giá gì chứ... Giết."
Bà cầm kiếm tiến lại gần.
Kiếm khí nghiêm nghị.
Sát cơ bạo tràn.
"Nhanh đi mời Thành chủ."
Tiêu Nhiên hét lớn hạ lệnh cho đệ tử bên cạnh, bản thân thì cầm kiếm xông tới trước. Thân ảnh giao thoa.
Hai người trong nháy mắt đã giao thủ mấy chục chiêu.
Xùy!
Tơ máu bắn ra.
Tiêu Nhiên lảo đảo lui lại.
Bàn tay cầm kiếm trực tiếp bị chém gãy, máu tươi phun ra.
Thực lực của hắn cũng cực mạnh, nhưng đối đầu với loại nhân vật cấp trưởng lão của thế lực đỉnh cấp như Bất Diệt Kiếm Tông, vẫn là không bằng anh bằng em.
Hơn nữa loại tàn sát sinh tử này, không phải là tỉ võ trên Luận Kiếm Phong, không có chút nương tay.
"Phụ thân..."
Đại nhi tử Tiêu Thần Nguyên xông lên trợ giúp Tiêu Nhiên.
"Lui lại."
Tiêu Nhiên sắc mặt trắng bệch, lớn tiếng quát ra lệnh cho đệ tử sau lưng mau lui lại.
"Chết."
Trưởng lão La Huyên của Bất Diệt Kiếm Tông thân hình như điện, lại xuất ra sát chiêu.
"Đỡ phụ thân ta đi."
Tiêu Thần Nguyên rống to giao phụ thân cho sư huynh đệ của Phong Kỷ Viện bên cạnh, bản thân thì cầm kiếm bất chấp sống chết mà xông lên.
Xùy!
Âm thanh trường kiếm xuyên thấu thân thể.
Trường kiếm trong tay La Huyên không chút do dự đâm xuyên qua trái tim của Tiêu Thần Nguyên.
"Không, Nguyên Nhi của ta."
Tiêu Nhiên trước mắt tối sầm lại, suýt chút nữa ngất đi.
Trơ mắt nhìn trưởng tử gửi gắm kỳ vọng chết ngay trước mắt, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, cho dù là Tiêu Nhiên tâm tính kiên định, trong thời khắc này trong miệng cũng phun máu...
"Sư phụ."
"Nhanh, lui lại."
Các kiếm sĩ Bạch Vân của Phong Kỷ Viện, đều nhanh chóng rút lui.
"Giết."
Cổ tay của trưởng lão La Huyên Bất Diệt Kiếm Tông khẽ động, trực tiếp chấn vỡ thi thể của Tiêu Thần Nguyên, tiếp tục hướng phía trước.
"Bảo vệ sư phụ."
Mấy đệ tử của Phong Kỷ Viện, đôi mắt đỏ bừng, vẻ mặt tràn đầy thù hận xông về phía đám người La Huyên.
"Mau quay lại..."
Tiêu Nhiên vừa sợ hãi vừa tức giận, nghiêm nghị rống to.
Nhưng đã quá muộn.
Kiếm quang lấp lóe.
Giữa sát cơ lưu chuyển, sáu đệ tử của Phong Kỷ Viện này giống như cây lúa dưới lưỡi liềm, lặng yên không một tiếng động mà ngã xuống, chỉ có sinh mệnh dao động.
Các đệ tử khác của Phong Kỷ Viện liều chết kéo Tiêu Nhiên lui về sau.
Trưởng lão La Huyên của Bất Diệt Kiếm Tông một thân khí cơ không chút che giấu mà tỏa ra, sợi tóc bay múa, trong đôi mắt bắn ra hàn ý và sát cơ, cầm kiếm chậm rãi tiến lên, tản mát ra áp lực cực lớn, tựa như núi thúc dục, giống như biển gầm, tựa như đất nứt, khiến cho người ta ngạt thở.
"Giết."
Một kiếm tu có ý tranh công ở trước mặt La Huyên liền rút kiếm, thân hình chợt loé lên, giống như điện chớp thẳng đến đám người Tiêu Nhiên.
"Bảo vệ sư phụ."
Lại là hai đệ tử của Phong Kỷ Viện hung hãn không sợ chết, điên cuồng xông lên.
Rút kiếm xông tới trước.
Trong lòng bọn họ rất rõ, đó chỉ là nộp mạng mà thôi.
Nhưng nếu như có thể trì hoãn một chút thời gian, để sư phụ và các sư huynh đệ rút lui, vậy cũng đáng.
Đúng lúc này ——
"Lui lại."
Một âm thanh trong trẻo lạnh lùng truyền đến.