“A!”
Bạch Khâm Vân thét lên kinh hãi, Đại Bảo Kiếm trong tay bay ra ngoài, Tào Phá Thiên vung kiếm trực tiếp đâm về phía đan điền của nàng.
Không được.
Trong lòng Lâm Bắc Thần hoảng sợ.
Uỵch!
Huyễn âm vỗ cánh của phi điểu vang lên.
Lâm Bắc Thần theo bản năng trực tiếp thi triển thân pháp Vân Trung Phi Vũ, lập tức giống như một con chim lao vào trong rừng, tiến vào trong trận chiến, Đa Lan kiếm trong tay, nhất thức Chư Thuỷ Kiếm Pháp, chém tới kiếm của Tào Phá Thiên.
Keng!
Tia lửa bắn tung toé.
Một lực lớn dâng lên dọc theo chuôi kiếm của Đa Lan kiếm, giống như đại dương mênh mông, muốn bao phủ Lâm Bắc Thần.
Hắn thúc dục thân pháp Vân Trung Phi Vũ, thả lỏng sức lực mà lui ra ngoài, đồng thời tay trái nắm lấy Bạch Khâm Vân lập tức lui về phía sau mười mét, rơi
xuống đất phát lực, hai chân cọ trên mặt đất chừng một mét mới coi như ổn định được thân hình.
Toàn bộ quá trình, động tác mau lẹ, nháy mắt hoàn thành.
Tào Phá Thiên không truy kích, một tay hắn cầm kiếm, lạnh lùng cười nhìn Lâm Bắc Thần.
Tự tiện cắt ngang trận so kiếm của người khác là phá huỷ quy tắc trò chơi, tương đương với việc đề nghị khiêu chiến. Cho nên, coi như Lâm Bắc Thần tham gia trận đấu.
“Không sao chứ?” Lâm Bắc Thần cúi đầu hỏi.
Bạch Khâm Vân bị chấn động đến mức thần hồn điên đảo, trong tầm mắt đều là hình ảnh bị Lâm Bắc Thần ôm vào lòng, hơi siết chặt, hô hấp dồn dập nói: “Hình như không sao, ta...” Trong lòng tràn ngập cảm kích với Lâm Bắc Thần.
“Không sao thì cút sang một bên đi.” Lâm Bắc Thần vừa nghe xong, giận không chỗ phát tiết, trực tiếp không khách khí mà ném nàng xuống đất, nói: “Đồ con gái ngu ngốc, đánh không lại còn khoe khoang vớ vẩn.”
“Ngươi...”
Mông của Bạch Khâm Vân suýt nữa vỡ nát, một lời cảm kích trong nháy mắt tan thành mây khói.
Nàng hận không thể nhảy lên đấm vỡ đầu đồ chó Lâm Bắc Thần.
“Ha ha, Lâm Bắc Thần, hiện tại còn muốn nói gì không?” Tào Phá Thiên trong mắt hiện lên một tia dữ tợn, chậm rãi tới gần, nói: “Ngươi chủ động tiến vào đấu trường, làm gián đoạn trận đấu kiếm của bọn ta, tương đương với việc chủ động thách đấu ta, ha ha, theo quy tắc, bây giờ ngươi không thể lấy lý do gì để từ chối nữa rồi.”
Lâm Bắc Thần cực kì khó chịu, hắn biết mình bị lừa rồi.
Vừa rồi quan tâm nên bị loạn, thật ra, dùng ngón chân mà suy nghĩ một chút thì cũng có thể cho ra một kết luận: Bạch Khâm Vân nhất định sẽ không gặp phải nguy hiểm lớn, cho dù Sở Ngân cùng Đinh Tam Thạch không thể ra tay thì đại quản gia của thành chủ phủ nhất định sẽ không ngồi yên.
Không thể tưởng tượng được, ta thông minh như hồ ly như vậy, mà lại bị tên thợ săn xảo quyệt Tào Phá Thiên tính kế.
“Ha ha, sao hả, hiện tại ngươi còn muốn cự tuyệt chiến đấu à?”
Tào Phá Thiên chế nhạo nói: “Nếu bây giờ còn từ chối, tương đương với phá huỷ quy tắc của hẹn ước đấu kiếm, chẳng những hủy đi thành tích của hai phần đầu, còn thu hồi cả phần thưởng mà ngươi có được nữa, ba thanh kiếm và nhẫn màu xanh thẫm.”
Lâm Bắc Thần theo thói quen lại dùng ngón tay giữa xoa mi tâm.
“Xem ra, ta dường như không còn lựa chọn nào khác rồi.” Hắn nhếch mép nở nụ cười.
Tào Phá Thiên đắc ý cười ha ha.
Lâm Bắc Thần bất lực thở dài, vô cùng hối hận nói: “Thật ra ta vốn chỉ muốn làm một kẻ khiêm tốn, khoe mẽ không phải là tính cách của ta... Nhưng mà, ngươi tại sao phải ép ta?”
Lời này nói ra, đừng nói là người khác, ngay cả người tới giữa như Lăng Ngọ cũng nhịn không được mà mắng một câu: Ngươi có biết xấu hổ hay không hả?
Ngươi khiêm tốn? Vậy hai phần phía trước ngươi làm là chuyện mà con người có thể làm sao?
“Nói như vậy, ngươi cuối cùng cũng có gan chiến với ta?” Sự hung ác trong lòng Tào Phá Thiên sắp không áp chế được rồi.
Lâm Bắc Thần bộ dạng không cam tâm, tiếc nuối nói: “Ta có lòng bỏ phần này để cho ngươi toả sáng, ai mà biết một lời tốt khó thuyết phục một con ma chết tiệt, đại từ bi không độ người muốn tự sát, không nên tự rước lấy nhục, vậy thì ta chỉ đành phải dạy cho ngươi một bài học thôi.”
“Ra tay đi.” Tào Phá Thiên nói: “Ta sợ ra tay trước thì sẽ nhịn không được mà một chiêu đánh chết ngươi.”
Lâm Bắc Thần gật đầu, nói: “Xem ra ta không thể làm gì khác ngoài việc sử dụng đại sát khí rồi...”
Vẻ mắt của hắn cực kỳ trịnh trọng, ngữ khí cũng vô cùng nghiêm túc, lập tức khiến mọi người đều tò mò.
Trong lòng đám thiếu nam thiếu nữ đều thót tim một lúc, nháy mắt tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần.
Đám trưởng lão cũng vô cùng quan tâm.
Ngay cả Tào Phá Thiên cũng âm thầm ngưng tụ Huyền khí, đề cao cảnh giác, thúc dục thể chất của hắn lên tới trạng thái đỉnh cao, vì sợ Lâm Bắc Thần lại có ý đồ gì xấu.
Giây tiếp theo, ai cũng không thể ngờ chuyện xảy ra.
Một giai điệu kỳ lạ quỷ dị, lấy hắn làm trung tâm, đột nhiên kích động. “Đợi đợi đợi...”
“Vô địch cô đơn cỡ nào, trống rỗng làm sao...”
“Vô địch cô đơn cỡ nào, trống rỗng ra sao...”
Đây tựa như một bài hát, một giọng nam trầm vang lên.
Tào Phá Thiên sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Những người xung quanh chờ đợi Lâm Bắc Thần sử dụng đại sát khí, đột nhiên đều cạn lời, giống như ở hậu hoa viên có đám quạ đen bay trên trời, để lại dấu hỏi chấm màu đen.
Đại sát khí là một bài hát? Nhìn bộ dạng này, hình như trên người có mang theo một hòn đá Huyền Văn lưu âm thanh.
“Một mình ở đỉnh núi, gió lạnh không ngừng thổi đến, cô đơn của ta, ai có thể hiểu được ta ta ta ta...”
Giai điệu du dương.
Bạch Khâm Vân che mặt lại, Sở Ngân cũng che mặt, ngay cả Đinh Tam Thạch cũng...
Lâm Bắc Thần không biết xấu hổ, nhưng mà bọn họ biết.
Ngay cả khi ngươi muốn chọn một bài hát, ngươi có thể chọn một bài bình thường được không? Lời bài hát... Cũng quá khoa trương rồi đấy.
Hải lão nhân đứng một bên hai mắt sáng lên, được đấy, tiểu tử này đủ kiêu ngạo, ta thích.
Lăng Ngọ nói: “Muội, muội mau giữ ta lại.”
Lăng Thần nói: “Sao vậy?”
“Ta sợ ta nhịn không được mà lao ra đánh chết bạn trai của muội.” Lăng Ngọ nói. Tên nhóc này cũng quá bỉ ổi.
Lăng Thần nói: “Nếu huynh đánh huynh ấy, ta có thể sẽ đánh huynh.”
Lăng Ngọ: “...”